Thời gian tíc tắc trôi đi, khi trời hửng sáng, Mạc Liên Y cuối cùng cũng thấy buồn ngủ, Lưu Minh nằm dưới đất sớm đã chìm trong mộng đẹp, khẽ ngáy khò khò.
“Tên chết dẫm, nằm trong phòng tôi ngủ ngon như vậy, lại còn dám ngáy!”
Mạc Liên Y quan sát gương mặt yên tĩnh của Lưu Minh, càng nhìn càng tức, thuận tay cầm gối ôm ném vào người anh.
“Này, tên lừa đảo anh là lợn à, ngáy to như vậy!”
“Mạc Liên Y, cô làm gì thế, có để cho ai ngủ không!”
Lưu Minh bực bội liếc cô ta, ôm gối vào lòng, quay sang một bên tiếp tục ngủ.
Cho đến khi mặt trời lên cao, 2 người mới ra khỏi phòng.
Mạc Thiên Nam đang ngồi khoanh chân trong phòng khách, vô cùng nhàn nhã đọc báo, sáng sớm nay, ông ta âm thầm ngó qua phòng con gái, thấy 2 người không hề ngủ cùng giường, thế là yên tâm rời khỏi.
“Cháu trai, dậy rồi à, hôm qua ngủ ngon không? Mau tới dùng bữa!”
Mạc Thiên Nam khách khí chào hỏi.
“Cũng ổn ạ, mỗi tội Liên Y ngủ nghịch quá, có chút ồn!”
Lưu Minh bất mãn đụng đũa.
“Tên khốn nhà anh, sao không nhắc chuyện mình ngủ ngáy hả!”
Nghe Lưu Minh than vãn, Mạc Liên Y suýt thì rớt tròng mắt ra ngoài.
“Được rồi được rồi, dùng bữa thôi!”, thấy 2 người gây sự với nhau, Mạc Thiên Nam vội vàng giảng hòa.
Dùng bữa xong, bảo mẫu bưng trà lên.
“Cháu trai, cháu định lúc nào chữa trị cho con gái chú?”
Mạc Thiên Nam hớp một ngụm trà, hỏi dò.
“Lúc nào cũng được, cũng không phải bệnh gì nặng ạ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-ha-son/257963/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.