Chuỗi vòng kia khiến Trần Hi cứ thấy là lạ. “Làm sao à?” Lục Cảnh tới đánh lời chào với đại mỹ nữ mới tới. Thấy Michelle nở nụ cười hòa thuận với Trần Hi mà cô cứ đứng ngơ ra, anh chàng không khỏi thấp giọng nói. “Em cảm thấy…” Trần Hi ngẫm nghĩ, không nói cho Lục Cảnh biết cảm giác kỳ lạ trong lòng mình, chỉ ngồi một bên ngẩn người. Cô vốn không phải là một người giỏi về lĩnh vực giao tiếp, dù sao cũng bán xong rồi, mấy đại minh tinh đều cười tủm tỉm mua bùa của cô. Khác với Lương Tĩnh, mấy soái ca kia đều mua bùa mỹ nhan… Trần Hi câm lặng, hóa ra đầu năm nay người thích đẹp không chỉ có phụ nữ, đàn ông cũng rất cần. Cô đề giá mười vạn một tấm, sau khi phát hiện đẹp hơn, các soái ca kia không chút bủn xỉn, thẳng tay trả tiền không xót tay, cầm đi bùa mỹ nhan. Trần Hi hú hồn. Giới giải trí đúng là tiền độ rộng mở! Cô vừa bán vừa nghe Lục Cảnh tám chuyện về một số tin trong giới giải trí, cô ngồi bên cạnh cúi đầu uống trà sữa do Lục Cảnh đặc biệt pha. Ấm ngọt ngon lành, thoảng chút hương trà, hương vị vừa đậm đà vừa êm dịu ấy khiến Trần Hi híp cả mắt, cảm thấy uống ngon ghê, bất chợt thấy Michelle không hòa hợp với tập thể lắm, không biết đã ngồi cạnh cô từ lúc nào. Trông cô ấy rất xinh đẹp, mang khí chất đặc trưng của người mẫu, cảm giác Trần Hi đang nhút nhát sợ sệt lén đáng giá mình, mặc dù sắc mặt khó coi, chắc là vẫn đang đắm chìm trong tranh chấp tình cảm và biết bao scandal bủa vây, nhưng cô ấy vẫn nở nụ cười nhẹ với Trần Hi, ôn hòa hỏi thăm, “Em với Lục Cảnh gặp nhau như thế nào vậy?” “Gặp nhau trên đường cái thôi ạ.” Trần Hi thật thà trả lời. Ánh mắt của cô vô thức rơi trên cổ tay của Michelle. “Michelle.” “Thật ra chị tên Điền Phương Phương.” Michelle đột nhiên nhẹ giọng nói. Xung quanh truyền tới tiếng mọi người cười đùa, nhưng Trần Hi lại cảm thấy trên mặt chị đẹp này phảng phất nỗi cô đơn. Cô động động bờ môi, nhưng lại chẳng biết nên nói gì, ngược lại Michelle còn cười hỏi Trần Hi: “Em là bạn của Lục Cảnh, chắc phải biết về chị đúng không? Chị gần đây hay lên tuần san thế mà.” Cô ấy tự cười nhạo một tiếng, lấy một bao thuốc lá từ túi bên cạnh, ngón tay run nhè nhẹ, châm lửa rít một hơi, thấp giọng nói: “Cái tên Điền Phương Phương quê mùa biết bao. Nhưng đây mới là tên của chị. Có điều trong giới thời trang sao có thể lấy cái tên quê mùa như vậy được, nên chị đã lấy cho mình một nghệ danh nghe tây một chú, tên là Michelle.” “Dù là Điền Phương Phương hay là Michelle, đều là chị mà.” Trần Hi nhỏ giọng nói. Michelle nhìn Trần Hi, cười hờ một tiếng. “Thật ra chị biết em. Em là Trần Hi. Mấy ngày nay khi Lục Cảnh ở chung khách sạn với chị, sợ chị tự sát đã nói chuyện với chị. Anh ấy nói mình có người bạn nhỏ rất tốt, mặc dù trông như đang ghét bỏ em, nhưng chị biết, có thể khiến Lục Cảnh luôn miệng nhắc đến em, chứng tỏ em có vị trí đặc biệt trong lòng Lục Cảnh. Chị vẫn luôn muốn nhìn thử, một cô bé có thể khiến Lục Cảnh thích sẽ trông như thế nào. Em không giống với những gì chị tưởng tượng lắm.” Người được Lục Cảnh cực kỳ để ý trong tưởng tượng của cô ấy hẳn nên là một cô bé rất giảo hoạt, có thể lừa anh chàng ngốc bạch ngọt Lục Cảnh kia xoay vòng quanh.
Nhưng lại không ngờ đó là một cô bé đơn thuần thế này. “Lục Cảnh rất tốt.” Trần Hi chân thành nói. “Làm bạn bè đúng là lựa chọn tốt. Nhưng nếu yêu đương, chị cảm thấy trước khi yêu, anh ấy nên cắt đứt sạch với mấy cô bạn của mình, bớt mềm lòng một chút, đừng nghĩ rằng mình là cái điều hòa công cộng. Giờ không có bạn gái, cả ngày anh ấy ở bên chị cũng không sao. Nhưng nếu sau này yêu đương, vẫn vì giúp bạn bè mà không tiếc mạng thì sẽ khiến bạn gái buồn lắm. Có điều em cứ yên tâm, nếu anh ấy có người yêu, chị sẽ bảo anh ấy đừng tới chỗ chị nữa.” Michelle chớp chớp mắt, nhưng Trần Hi lại thấy rất mờ mịt, nói: “Những lời này chị đâu cần nói với em.” “Em không phải…” Michelle hơi kinh ngạc, lúc sau khóe miệng run rẩy. Trần Hi cũng chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Không phải gì ạ?” “Không có gì.” Michelle ngừng hút thuốc là, cúi đầu xoa xoa mặt, thấy Trần Hi vẫn còn nhìn cái vòng tay đen nhánh của mình, vô thức đem vòng tay giấu trong ống tay áo, cười trừ một tiếng, “Đây là một cái vòng tay bình thường thôi.” Cô ấy đối diện với ánh mắt trong suốt của Trần Hi, đột nhiên vẫy tay với cô rồi từ tốn nói, “Chị nói với em này, chị và tên khốn nạn kia đã ở bên nhau rất nhiều năm.” Ánh mắt của cô ấy vô cùng ảm đảm mịt mờ, cười như không cười, còn mang theo sự bi thương, nhẹ giọng nói, “Bọn chị ở bên nhau mười năm. Lúc vừa ở cùng với hắn, chị chỉ là người mẫu nhỏ bé, hắn cũng là một người mẫu, nhưng lại không có thiên phú gì nên thất bại, đành tới giới giải trí làm một chút chuyện vụn vặt.” Trong mười năm đó, từ một cặp người yêu tân binh, hắn ta thì càng ngày càng thụt lùi, còn cô ấy bất ngờ nổi tiếng trong giới người mẫu trong nước. Đó là khoảng thời gian huy hoàng nhất của cô ấy. Cũng chính lúc ấy, cô ấy nhận được nhiều việc, bởi vì hắn lo sợ, lo sau khi cô ấy thành danh sẽ vứt bỏ hắn, cô ấy vì muốn xoa dịu trái tim hắn, đồng thời thể hiện tình yêu của mình, nên đã nắm tay hắn tuyên bố bọn họ là người yêu. Thật ra tình yêu này không ảnh hưởng quá lớn đến cô ấy, làm người mẫu nên không khắc nghiệt với tình yêu như mấy minh tinh, nhưng theo vòng xoay đổi cũ thay mới của làng người mẫu, cô ấy cũng dần xuống dốc, mặc dù không rõ ràng, sau khi một số show diễn lớn bị thay thế, cô ấy đã biết, có lẽ trong mắt người ngoài cô ấy vẫn là siêu mẫu đáng gờm, nhưng sự nghiệp của bản thân đang dần chết mòn. Cô ấy như mặt trời ban trưa, còn người yêu cô ấy trong giới giải trí đang diễn vai quần chúng, nam diễn viên tuyến 18. Nhưng cô ấy vẫn không chê hắn. Bởi vì cô ấy luôn cảm thấy, tình yêu không phải sự so sánh về địa vị, mà là những năm tháng họ cùng nhau đi qua. Thời gian mười năm, một người con gái có bao nhiêu cái mười năm đây? Cô ấy vì hắn mà từ chối biết bao nhiêu lời tỏ tình, chỉ mong rằng bọn họ có thể tiếp tục ở bên nhau. “Em xem, phụ nữ ngu ngốc như vậy đấy.” Bọn họ ở bên nhau mười năm, chỉ thiếu mỗi tờ giấy kết hôn, nên cô ấy không nghĩ chụp ảnh nóng giữa những cặp tình nhân là chuyện gì lớn. Nhưng người yêu mà mình tin tưởng vừa quay đầu đã bán những tấm ảnh ấy cho mấy báo lá cải, khiến cô ấy trong một đêm biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hắn ta còn nói cho báo lá cải, thật ra cô ấy là một cô gái nông thôn quê mùa, lúc vừa mới tới thành phố lớn, khi còn đang cố gắng trong giới người mẫu, chân đi giày quân đội, đầu tết tóc hai bím. Đây mới là đả kích lớn nhất tới hình tượng người mẫu của cô ấy. Trên báo đăng tấm hình quê mùa của cô ấy, dù giờ có thời thượng tới đâu, nhưng vẫn sẽ có nhiều người nghĩ tới bộ dạng đã từng đó của cô ấy. Trần Hi yên lặng ôm cốc trà sữa lắng nghe, thấy Lục Cảnh cố tình bảo mọi người đừng quấy rầy Michelle, cô thấy nơi này không có ai nghe lén, lúc này mới thì thầm nói: “Vậy chị cũng không cần nguyền rủa hắn. Chị đang dùng quỷ chú đúng không? Nếu chị dùng quỷ chú, sẽ phải trả giá đắt đấy.” Cô vừa mở miệng, Michelle bỗng sững cả người, mãi lâu sau, đột nhiên nở nụ cười, bất lực đưa cổ tay ra, sờ chuỗi vòng trên cổ tay mảnh khảnh của mình, nhướng mày nói, “Thật không hổ là thiên sư của nhà Lục tổng. Em nhìn ra rồi? Chị biết đây là quỷ chú, phải trả giá đắt, nhưng chị không quan tâm.”
“Quỷ chú là nguyền rủa rất đáng sợ, em lo cho chị. Chị là bạn của Lục Cảnh mà.” Trần Hi nhẹ giọng nói. “Nếu không em bảo chị làm sao đây? Em biết không? Hắn đẩy chị xuống vách núi, cuỗm hết tiền của chị rồi bỏ chạy với một phú bà hơn hắn ba mươi tuổi. Chia tay thì chia tay, tiền có thể kiếm lại, hắn lại còn tung nhiều tin nóng của chị lên như vậy, bảo chị làm sao xoay người trong giới người mẫu nữa đây.” Michelle im lặng thật lâu, thấy Trần Hi mím môi nhìn mình, đành nở nụ cười ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Hắn làm những chuyện này đều là vấn đề đạo đức, dù báo cảnh sát cũng không có cách để bắt hắn. Nếu chị không rủa hắn, hắn sẽ mãi không nhận được bài học!” “Chị rủa gì hắn?” “Chị rủa hắn chết.” Michelle lạnh lùng nói. Lúc cô ấy không cười, đuôi mắt mang theo sự lãnh diễm. “Quỷ chú là loại nguyền rủa rất cao cấp, cần phải có máu tươi của người nguyền rủa.” Cô cúi đầu xoay xoay ly trà sữa trong tay, nhẹ nhàng nói, “Không phải con quỷ nào cũng giống nhau. Có quỷ nguyền rủa người, xem như đó là nghĩa vụ lao động, không cần con người phải bỏ giá đắt. Nhưng nếu là lệ quỷ tham lam, dùng bọn họ để nguyền rủa người khác, phần lớn là trao đổi ngang giá.” Thấy Michelle nhìn mình thản nhiên, Trần Hi nghiêm túc nói: “Chị rủa hắn chết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chị cũng sẽ chết. Anh Lục Cảnh sẽ buồn lắm. Anh ấy đã tốn biết bao thời gian làm bạn bên cạnh chị, không phải để chị tự hủy diệt bản thân.” “Chị nói, chị không còn cách nào.” Mặc dù Trần Hi tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, liếc mắt một cái đã nhìn ra dây xích trên tay mình là cái gì, Michelle có phần căng thẳng đáp lời. “Loại quỷ chú này không phải người bình thường có thể làm được, đằng sau có người đúng không? Ai đưa cho chị sợi cái vòng này?” Trần Hi thử quan sát chuỗi vòng màu đen này một chút, nhíu mày nói, “Chuỗi vòng này thật sự rất quái lạ. Em cảm thấy nó không thích hợp đeo lên tay, quá hung. Hơn nữa, dù có hạ quỷ chú cũng không cần mang gì lên tay chị.” Cô cảm thấy chuỗi vòng này u ám khiến người ta hoảng loạn một cách kỳ lạ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Michelle, cô hơi do dự rồi một phát lôi bùa bình an ra, một tay thử chọc chọc cái vòng, chợt thấy bùa bình an nóng lên, vội thu tay lại, nói với Michelle hãy đang còn ngạc nhiên, “Cái này trông đúng là quỷ chú, nhưng mà sao em lại thấy…” Cô chần chờ một chút, nhìn Michelle rồi nhẹ giọng nói, “Nó hình như không phải đang rủa bạn trai cũ của chị?” “Hả?” Michelle giật mình, không dám tin mà hỏi lại, “Không phải đang rủa hắn?” Trần Hi vẫy vẫy tay, bảo Michelle cởi chuỗi vòng xuống cho mình xem. Michelle đương nhiên đồng ý không chút ngại ngần. Nhưng điều khiến cô ấy bất ngờ là, cái vòng đang treo lủng lẳng trên cổ tay mình lại không thể tháo được. Sắc mặt cô ấy thay đổi. Cái này không giống với những gì đại sư đã nói lúc trước! Vị đại sư kia đã ngàn dặn vạn dò rằng không nên tháo vòng tay ra khiến cho quỷ chú bị gián đoạn, bạn trai cũ của cô ấy sẽ không thể chết được. Nhưng đại sư chưa từng nói rằng cái vòng này không gỡ được. “Chuyện gì thế này?” Không hiểu sao giữa những làn hơi thở, sau khi Trần Hi lặng lẽ cầm một tờ giấy vàng chạm lên cổ tay cô ấy, một lúc sau Michelle chợt ngửi thấy mùi màu tươi nhàn nhạt bỗng xuất hiện, lập tức kinh ngạc hỏi. Trần Hi không nói gì, lấy tấm bùa bình an kia đè lên chuỗi vòng, lại đè thêm một tấm bùa đuổi quỷ, lúc ngẩng đầu lên, nét mặt phức tạp nhìn đại mỹ nữ trước mắt. “Em cảm thấy không đúng lắm. Vị đại sư mà chị tìm không phải đang rủa người yêu cũ của chị. Người hắn rủa chính là chị đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]