“Là tự em không muốn đi thôi.”
Em nói.
Lúc ấy cảm nhận đầu tiên của tôi là: người này tính tình thật khó chiều.
Lớp trưởng cũng coi như đã làm hết nghĩa vụ của mình, phải làm gì cũng đã làm, nói gì cũng đã nói, xin lỗi cũng đã xin lỗi luôn rồi. Nhưng Dịch Khiếu vẫn không tới sân thể dục, em chưa tới. Không phải không nghĩ cách mà căn bản không có khả năng, nếu không vì đã đáp ứng sẽ đi cùng các sinh viên khác sau khi trận đấu kết thúc, tôi nhất định sẽ bằng tốc độ nhanh nhất của mình phóng đến chỗ em, lôi em đến đây! Đáng tiếc là không được, tôi còn có việc của mình nữa. Thế nên hiện tại, tôi phải nhịn xuống một bụng bực bội tiếp tục xem hết trận bóng. Ngay cả khi đội chúng tôi chơi rất tốt, ngay cả khi đội chúng tôi thắng trận và đến lúc tôi thực hiện lời hứa đem chúng đi ăn thì ———– việc ấy cũng không thể thay đổi nổi tâm tình bực bội của tôi. Trong đầu tôi lại tràn ngập hình ảnh của Dịch Khiếu ——- khuôn mặt cứng nhắc, ánh mắt lạnh băng.
“Thầy ơi, em với anh làm một ly đi!” Tôi hoàn thần, thấy sinh viên tên Ti Viễn chơi ở vị trí tiền đạo đang rót rượu cho mình.
“Được rồi, rót thật ít thôi, thầy hôm nay cũng đã uống đâu có ít.” Trong lòng tôi cứ chốc lát lại nghĩ đến Dịch Khiếu, không dám uống nhiều.
“Thầy này, mọi người rất ít khi cao hứng được như hôm nay, anh cứ uống đến say với bọn em đi.” Ti Viễn đã hơi say, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-dich-mim-cuoi/80823/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.