Ngày đó, Dịch Khiếu ngồi đối diện tôi, thản nhiên nói: “Thầy Trần, thầy có biết nguồn gốc cái tên của em không?”
Sau đó, em nhẹ nhàng lôi ra một tờ giấy trắng, cẩn thận tỉ mỉ, từng nét từng nét viết xuống trang giấy ấy tên của chính mình: “Nhiễm, Dịch, Khiếu.”
“Thầy nhìn chỗ này.” Trong giọng nói của em ẩn ẩn chút nhu hòa hiếm thấy, hòa lẫn thêm một chút ngây ngô. Em cúi đầu, đôi môi khẽ khàng khép mở đơn giản giải thích từng chữ: “Thêm một nét ngang trên đầu chữ ‘nhiễm’, sẽ thành chữ ‘tái’, rồi đọc hợp hai chữ ‘dịch’ và ‘khiếu’, sẽ thành chữ ‘cười’. ”
Sau đó, trên trang giấy trắng liền hiện hai chữ “tái cười” (lại cười),ngay phía dưới ba chữ “Nhiễm Dịch Khiếu” kia.
Thế nhưng chúng tôi lúc ấy chẳng có ai mỉm cười.
“Mẹ em đặt tên này cho em, hy vọng em cả đời đều có thể vui vẻ hạnh phúc, không phải phiền não về bất cứ chuyện gì……” Dịch Khiếu cúi đầu nhìn cái tên trước mắt, buồn bã nói, “Trước kia em còn cười mẹ ngốc, nói kỳ vọng này thật chẳng có chút ý nghĩa nào. Mãi đến hôm nay, em mới biết, thật ra đó mới là nguyện vọng xa xỉ nhất……”
“Tách.”
“Tách.”
“Tách……” Từng giọt từng giọt nước lăn xuống, làm nhoè đi từng nét chữ trong tên em trên giấy, rồi tựa như xúc động không thể ngừng lại được, một giọt một giọt lại lần lượt rơi xuống. Dịch Khiếu vẫn cúi đầu, như đang tự hỏi điều gì, vẻ mặt chuyên chú. Cho dù là như vậy, em vẫn vô cùng xinh đẹp ——– có lẽ là vì nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-dich-mim-cuoi/80818/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.