Trên hành lang yên tĩnh ngoài phòng bệnh, một người thanh niên trẻ tuổi tựa vào trước cửa sổ nhìn phong cảnh vào đông xa xa bên ngoài, năm nay mùa đông khá ấm áp, mặc dù đã đến tháng chín, thời tiết lại không quá lạnh, trên đầu gối cậu có phủ một tấm thảm lông, là Tiểu Ly cương quyết đắp cho cậu, nói là sợ cậu bị lạnh .
Cửa phòng bệnh phía trước bật mở, Niếp Dực cùng Phùng Tình Tình từ bên trong đi ra, ông lão sắc mặt không tốt nhưng vẫn mang theo phong thái trầm ổn cương nghị như bình thường, nhìn thấy ông, Niếp Duệ Đình vội đẩy mạnh xe lăn, tiến ra đón.
“Ông nội, đừng lo lắng như vậy, ông xem, ngay cả cháu bị xe đâm thành như vậy mà cũng không sao, anh hai cát nhân thiên tướng, lại càng không có việc gì đâu.” Cậu cười an ủi.
“Ta không lo lắng, ta tin tưởng hai đứa đều rất kiên cường, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định đều có thể đứng thẳng chống chọi, trên đời này không có đứa trẻ nào là không đứng lên được!” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Niếp Dực hiện lên nụ cười hiền lành, hỏi: “Hôm nay có đỡ hơn không? Đừng suốt ngày ru rú ở trong phòng bệnh, đi ra ngoài nhiều một chút, thầy thuốc còn nói qua vài ngày nữa sẽ giúp cháu tiến hành trị liệu khôi phục chức năng.”
“Ôi không cần đâu, cháu mỗi ngày đã đi quá nhiều rồi!”
Nghe xong câu trả lời trẻ con của Niếp Duệ Đình, Niếp Dực nở nụ cười, với ông mà nói, hai đứa cháu là toàn bộ thế giới, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi/1350291/quyen-7-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.