Niếp Hành Phong không quay về bệnh viện, mà là đến Niếp trạch trước, Niếp Dực rất vui vẻ khi thấy bọn họ tới, ông nói: “Đã lâu không thấy mấy đứa đến, ta còn tưởng ông lão này đã bị lãng quên rồi đấy.”
Niếp Hành Phong trong lòng lo lắng, rồi lại không thể biểu hiện ra ngoài ở trước mặt ông nội, miễn cưỡng cười cười: “Là cháu không đúng, sau này sẽ thường xuyên đến thăm ông nội.”
Ông rất vui vẻ, kéo bọn họ đi thư phòng thưởng thức vài món đồ cổ vừa mới thu thập được, rồi bày bàn cờ ra cùng Niếp Hành Phong đánh cờ, cười nói: “Vẫn là đứa lớn tốt hơn, Duệ Đình cho dù ở nhà cũng không chịu chơi cờ với ta, tên nhóc đó tâm tư chỉ đều đặt ở trên mỹ nữ.”
Tay run lên, một viên cờ ngã rớt xuống mặt sàn, không dám đối diện với ánh mắt của Niếp Dực, Niếp Hành Phong nói: “Trở về cháu sẽ giáo huấn nó, làm cho nó chơi cùng ông, đừng chỉ lo lêu lổng.”
Niếp Dực cảm thấy rất kì quái, bình thường Niếp Hành Phong về nhà đánh cờ cùng ông kiểu gì cũng thắng đến mấy ván, nhưng hôm nay anh có vẻ thật sự không có tâm tình, chơi ván nào là thua ván đó, cuối cùng Niếp Dực thu cờ, nghi hoặc nhìn anh, “Cháu hôm nay hình như không tập trung cho lắm, có phải là xảy ra chuyện gì không?”
“Không có việc gì.” Sợ Niếp Hành Phong làm lộ, Trương Huyền thay anh trả lời: ” Vừa rồi trên đường tới đây chúng cháu cãi nhau một trận, chủ tịch vì thế mà rất mất hứng.”
May
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi/1350285/quyen-7-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.