Theo âm thanh ấy, một dáng người cao lớn từ bên ngoài nhàn nhã bước vào, một
người đàn ông tuấn tú thanh nhã, đường nét khuôn mặt có chỗ giống Bùi Linh, mặc dù
không có được sự diễm lệ của cô, song lại hơn một phần ưu nhã thanh thoát, tóc nâu
hơi dài một chút, mang theo khí chất của một người làm nghệ thuật, người đó hẳn là
con trai thứ hai của nhà họ Bùi, Biểu Thiểu Ngôn.
Bùi Thiểu Ngôn và Bùi Viêm mặc dù là anh em nhưng mà không có chỗ nào giống nhau,
cậu này không có khí phách hà khắc như Bùi Viêm, mỗi một động tác đều hàm chứa sự
ưu nhã của một nhà nghệ thuật, thậm chí còn có nét biến hóa khôn lường của người tu
đạo, làm cho hơi thở trên người cậu ta có vẻ rất ôn hòa, Trương Huyền vừa nhìn thấy
cậu ta, trước hết cảm thấy cậu ta là người duy nhất trong Bùi gia tạo cho mình hảo cảm.
Đáng tiếc một giây sau Bùi Thiểu Ngôn đạp đổ trí tưởng tượng của Trương Huyền, đi
tới trước mặt mọi người, chân mày nhướn lên, nhìn cha mình đang ngồi đối diện, hỏi:
"Tôi bề bộn công việc, gọi về gấp như vậy làm *** gì?"
Tiếng nói thật trong trẻo, đáng tiếc lời nói ra thật quá chói tai, không giống giọng điệu
mà một người con dùng để nói chuyện với người lớn trong nhà, đặc biệt là trong tình
huống có người ngoài, cho dù là kiêu căng không bình thường như Bùi Viêm, vừa rồi
nói chuyện với cha mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248156/quyen-7-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.