Vào đêm, cục cảnh sát hỗn loạn náo nhiệt lúc ban ngày yên tĩnh lại, hôm nay là ngày
cuối tuần, đã vậy còn mưa, cho nên ngoại trừ một số cảnh sát có trách nhiệm thì những
người khác đều cố gắng tan việc sớm rồi về, ai cũng không muốn gắng sức ở lại tăng
ca trong đêm mưa rả rích. Đèn trong tòa nhà cứ tắt dần tắt dần từng cái, cảnh vật xung
quanh cảnh cục không nhiều, nhìn từ bên ngoài vào, những ngọn đèn trong tòa nhà
khuất sau màn mưa có vẻ lưa thưa hiu hắt, lại tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, như những ánh
đèn pha tô điểm cho trời đêm.
Giovanni ngồi tựa vào vách phòng giam, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, lòng thật
buồn, mà không khí ẩm thấp này lại càng tăng thêm cảm giác phát hờn. Căn phòng
được sửa sang, bên ngoài song sắt có một bức tường, trên tường là một cửa sổ thông
gió, không lớn, cũng được gắn song sắt, xuyên qua cửa sổ thủy tinh mơ hồ có thể lờ
mờ nhìn thấy màn mưa bên ngoài.
Giovanni rất ghét loại không khí của không gian đã u ám còn âm trầm thế này, nó làm
cho tiềm thức cậu ta lại nghĩ đến cái đêm khuất nhục đó, cũng có tiếng mưa rơi xua đi
cái vắng lặng trong không gian, mưa, có khi mang lại cảm giác ẩm ướt phiền phức,
nhưng cũng có khi giải bớt sầu, nói cho cậu ta biết, ít ra ở đây không chỉ luôn có mình
mình.
Nhưng mà Giovanni quả thật muốn ói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248141/quyen-6-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.