Một trận chiến này giằng co đến hơn nửa đêm, chờ bọn họ trở về tòa thành đã là sáng
sớm. Trương Huyền sau khi về tới liền vùi đầu ngủ, thẳng một giấc qua giờ ngọ mới
tỉnh lại. Niếp Hành Phong đã thức dậy, tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra.
Thấy trên mặt Niếp Hàng Phong sưng lên từng cục tím xanh, Trương Huyền lại càng
hoảng sợ, đôi mắt lim dim mới vừa tỉnh ngủ lập tức biến mất. Đem Niếp Hành Phong
kéo đến trước mặt, cởi dây thắt lưng của áo ngủ, nhờ đó từng vết thâm lớn đập rõ ràng
vào mắt. Trương Huyền hít sâu, rốt cuộc đã biết tối hôm qua những vết thương mình
gây ra trên người Niếp Hành Phong nặng tới cỡ nào.
Hơi đau lòng, vừa yêu thương, lại vừa căm phẫn, nhìn vết thương, cậu thì thào hỏi:
"Sao anh không đánh trả?"
"Tôi sẽ không bao giờ nỡ ra tay với người mình thích."
Lời này nghe thật quen thuộc, hình như đã nghe ở chỗ nào rồi, có cảm giác vô cùng
hưởng thụ, như thể đó là bằng chứng chứng minh đối phương rất quý trọng mình.
Trương Huyền nở nụ cười, con ngươi màu lam tràn đầy ánh sáng lung linh đẹp tuyệt
trần, nắm lấy vạt áo Niếp Hành Phong, nhẹ giọng nói: "Anh đúng là đồ ngốc."
"Đúng thế, vậy thì liệu có thể nói cho tên ngốc này nghe, ở thời khắc sau cùng đó làm
cách nào Trương thiên sư đây khôi phục thần trí không?"
"Hợp tác với tên mắt trắng kia, anh nghĩ tôi một chút đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248122/quyen-5-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.