*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chiêu tài miêu, chiêu tài miêu, chiêu tài miêu…”
Sáng sớm trong lúc Niếp Hành Phong đang làm bữa sáng Trương Huyền cũng không nghỉ ngơi mà nằm lầm bầm trên giường. Não cậu tối qua thực sự là có bệnh rồi, ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn rời đi, con mèo vừa hiền lành vừa vàng chói như thế sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được? Vì để tránh chuyện như vậy xảy ra lần nữa, cậu đã nghĩ được một cách trói chặt chiêu tài miêu lại.
“Cậu đang gõ gì vậy?” làm bữa sáng xong, nhìn thấy Trương Huyền đang gõ máy tính không ngừng, Niếp Hành Phong hỏi.
“Không có gì a.” đùa à, trước khi kế hoạch còn chưa được thực hiện sao cậu có thể để chiêu tài miêu phát hiện ra được chứ? Trương Huyền hỏi lại: “Hai ngày qua anh không xem xét vụ của Hứa gia sao?”
“Không.”
Hai ngay nay tâm tình anh không tốt, ngay cả việc của công ty cũng giao hết cho cấp dưới càng đừng nói đến người Hứa gia chẳng có chút quan hệ nào.
Ngày đó anh để cho Trương Huyền một mình rời đi, chính là hi vọng bản thân có thể tĩnh tâm suy nghĩ kĩ càng về những lời Trương Huyền nói. Anh biết thực ra Trương Huyền nói không sai hơn nữa mỗi người làm việc đều có quy tắc riêng, anh không có quyền bắt Trương Huyền phải làm mọi chuyện theo ý mình được.
Bởi vậy anh tôn trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248089/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.