Thần trí từ trong bóng đêm dần dần tỉnh lại, có cái gì đó bảo anh phải kiên quyết chống cự, tiếp theo, bên tai mờ hồ nghe thấy những tiếc bước chân luân phiên nối gót nhau, tiếng bàn bạc, còn có đủ loại tiếng chuông kì quái. Niếp Hành Phong chậm rãi ngẩng đầu, sau khi mắt bắt đầu thích ứng được với ánh sáng, đầu tiên nhìn đến đồng hồ điện tử treo tường ở xa xa đang hiển thị thời gian là chín giờ sáng. Anh đang ngồi trên một cái ghế tựa ở hành lang, có rất nhiều người đi qua đi lại vội vội vàng vàng trên hành lang, không khí tràn đầy mùi nước khử trùng – anh chính là đang ở phòng cứu thương của bệnh viện.
Niếp Hành Phong cử động đầu, không bị băng bó, cũng không cảm thấy đau đớn, hồi ức mờ mịt trong nháy máy nhưng rất nhanh liền nhớ ra cảnh Cố Tử Triều bị người tập kích, vội vàng chạy đến chỗ phòng cấp cứu.
Hóa ra anh được người ta đưa đến trung tâm cấp cứu, còn hôn mê rất lâu, nhưng may mà không có chuyện gì, mong là Cố Tử Triều cũng có thể bình an như anh.
Niếp Hành Phong đi hết một vòng các phòng cấp cứu ở đây nhưng không nhìn thấy Cố Tử Triều đâu. Mỗi gian phòng đều chật kín người, hộ sĩ bận rộn chiếu cố bệnh nhân cấp cứu, toàn bộ không gian ngập tràn một không khí căng thẳng, không có ai thèm để ý đến anh, anh đành phải giơ tay ngăn trước mặt một cô hộ sĩ đang đi tới.
” Xin hỏi…”
Cánh tay vươn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-chap-vi-phan-2/3248060/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.