Hôm sau, các chú đều đã đi hết, các em trai cũng về trường. Kết quả khôngtính là quá tệ, dù sao thì họ không bới móc ra được khuyết điểm gì củaĐoàn Vũ Xuyên ngoại trừ việc ở xa. Mà bây giờ giao thông thuận lợi nhưvậy, điều này thực sự không thấm vào đâu, cho nên họ đều ngầm chấp nhậnanh. Nhưng họ vẫn nói với Vạn Thái Thái là cần quan sát thêm, cô cười hì hì nói, cứ thoải mái quan sát. Cô rất tin tưởng Đoàn Vũ Xuyên. Anh đứng bên cạnh cô lễ phép đồng ý, cứ như họ đều đã chấp nhận hai người vậy.Các chú mỉm cười lái xe rời đi. Cậu em họ nhỏ lúc gần đi còn thần thầnbí bí nói khẽ vào tai Đoàn Vũ Xuyên gì đó, nghiêm túc cấm Vạn Thái Tháinghe trộm. Cô muốn gõ lên đầu nó, nó nói xong liền chạy đi thật xa. Anhkinh ngạc nhìn cô, gật đầu. Cô càng thêm tò mò.
Chuyện mang thai cuối cùng cũng không giấu được. Vạn Thái Thái ngày hôm saulúc đánh răng đã buồn nôn một trận. Mẹ cô sầm mặt nhìn cô:
- Thái Thái, con nói thật với mẹ.
Ngày về nhà, Vạn Thái Thái cũng nôn mửa, bà chỉ cho rằng cô say xe mà thôi,không để ý nhiều. Nhưng hôm nay bà sẽ không cho rằng cô bị viêm họng mãn tính.
- Mẹ…
Cô súc miệng, rửa mặt xong, lấy hết dũng khí nói:
- Con nói mẹ đừng giận nhé, con mang thai rồi.
Mẹ Vạn vừa nghe, lập tức bùng nổ:
- Vạn Thái Thái! Bản lĩnh mày ngày càng giỏi nhỉ!
Vạn Thái Thái nhìn ra bên ngoài, lén lén lút lút:
- Mẹ, xin mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-van-thuy/18294/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.