Lại là một học kỳ bận rộn khác của Vạn Thái Thái, không lâu sau đó học viện của cô tiếp nhận một hoạt động giúp đỡ vùng núi, loại việc khổ sai nàymọi người đẩy tới đẩy lui đẩy tới người cô, cô không hề để ý, tập hợpcác sinh viên rồi đi đến vùng núi. Đoàn Vũ Xuyên không nói gì, chỉ dặncô chú ý an toàn, về sớm một chút.
Vác đồ đi đường núi, Vạn Thái Thái vốn sức yếu, lại thêm đường máu khôngđủ, từ trên đường núi khúc khuỷu ngã lăn xuống. May mà chỗ đó không cao, cô chỉ bị gãy chân, ngoài ra không có gì đáng ngại. Sinh viên cuốngquít đưa cô đến bệnh viện. Vùng núi đến trạm y tế còn không có thì bệnhviện ở đâu ra? Bệnh viện gần nhất ở thị trấn cũng cách mười km, trongcác sinh viên có người biết chút chút y thuật, nhanh chóng giúp cô cốđịnh chỗ bị thương. Sau đó may có bác nông dân có chiếc xe bò, ụm bò ụmbò chở cô đến bệnh viện trong thị trấn.
Cô luôn cố nhịn không khóc, các sinh viên đều nói nếu đau thì cô cứ khóc,khóc ra được sẽ tốt hơn. Nhưng cô chỉ cười, ngược lại nói không sao, gãy chân thôi mà. Nối lại là ổn. Nhưng đúng là đau lắm! Mồ hôi lạnh của côchảy ròng ròng, cô cảm thấy mình sắp chết mất!
Giữa đường may có chiếc xe máy kéo chạy qua, Vạn Thái Thái lại đổi sang xemáy kéo, cạch cạch cạch lên đường. Cô đau suýt ngất đi, cô nhớ Đoàn VũXuyên quá! Dọc đường cô luôn nghĩ, lỡ cô chết thì sao? Anh có buồn lắmkhông? Nhiều lần cô lấy điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-van-thuy/18290/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.