Tết Nguyên Đán còn chưa qua, Đoàn Vũ Xuyên hết thúc lại giục Thái Thái mautrở về. Cô rất khó xử, mẹ sao có thể cho cô đi sớm như vậy chứ. Hơn nữa, cô cũng muốn ở quê nhiều thêm mấy ngày, ở bên cha mẹ nhiều hơn, có điều cô cũng rất nhớ anh. Vạn Thái Thái chỉ có thể vừa an ủi anh vừa an ủimẹ. Ban đầu những lời ngon ngọt của cô rất hữu dụng với Đoàn Vũ Xuyên,nhưng khi cô nói nhiều rồi thì anh nghiến răng nghiến lợi:
- Vạn Thái Thái, bớt nói mấy lời qua loa gạt anh, em còn không về nữa thì anh bị người phụ nữ khác quyến rũ mất là em tự làm tự chịu! Dạo này bệnhviện mới tuyển một nhóm y tá mới, họ cả ngày nhìn chằm chằm anh như hổđói rình mồi đấy.
Vạn Thái Thái nghe vậy, cơn giận bốc lên:
- Giỏi lắm Đoàn Vũ Xuyên, lẽ ra em không định nói cho anh biết, anh tưởng em ở nhà hết ăn rồi ngủ à? Em bận lắm, cả ngày mẹ đều dẫn em đi xemmắt, xem được không ít thanh niên tài giỏi rồi, mẹ em rất biết lựa chọnđấy, à, quên mất, lát nữa em còn có một cuộc hẹn xem mắt, em bây giờ bận lắm, tạm biệt!
Sau đó cô tức giận đùng đùng cúp máy. Dạo này cô không còn đi xem mắt nữa, chỉ là cô cố ý chọc giận anh thôi.
Quả nhiên cô đã đạt được mục đích, Đoàn Vũ Xuyên tức giận muốn lật tung nóc nhà. Cái gì gọi là nổi cơn tam bành, cái gì gọi là không còn cọng cỏ,cái gì gọi là có thể giết người phóng hỏa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-van-thuy/18288/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.