Chưa được mấy ngày, Đoàn Vũ Xuyên đã gọi cho cô, bảo côbuổi chiều đi khám, vì thầy anh y thuật cao siêu, người đến khám đông vô số kể, nhưng mỗi ngày thầy chỉ giới hạn khám trong mười người. Bảo côkhông được đến muộn. Cô đồng ý, thấy buổi chiều ở trường không có việcgì liền đón xe đi. Chỗ của thầy đúng là vắng vẻ. Cô thấy bảng hiệu “Bácsĩ Ngụy đông y” thì cười không phúc hậu rồi bước vào. Phòng khám rấtlớn, có nhiều y tá. Cô trò chuyện với y tá, y tá bảo cô chờ bên ngoài,trước cô còn vài người khám nữa. Không lâu sau đến lượt cô. Cô bước vào, người đầu tiên cô nhìn thấy không phải một ông lão tóc bạc như tiên màlà một chàng trai trẻ tuổi. Cô giật mình, đây không phải đồng nghiệp của cô ở trường sao?
- Vạn Thái Thái? Sao cậu lại ở đây?
Đồng nghiệp nam cười hỏi.
Cô khó hiểu:
- Ngụy Hiền? Sao cậu lại ở đây? Chẳng lẽ cậu là bác sĩ đông y?
- Ha ha ha ha, mình không phải bác sĩ đông y, cha mình mới phải, ông ấy đi vệ sinh rồi, hôm nay rảnh nên mình tới thăm ông ấy mà thôi.
Ngụy Hiền giải thích.
- Ra vậy. Thật trùng hợp.
Không hiểu tại sao cô đi khám bệnh cứ luôn gặp người quen.
- Phải đó, ở đây cũng có thể gặp cậu. Cậu bệnh à?
- Ừ, có chút vấn đề nhỏ, khám xem có thể trị được không.
- Vấn đề gì? Người tìm cha mình khám bệnh đều là bệnh phụ khoa, kinh nguyệt cậu không đều à?
- Sao cậu không đoán mình mắc bệnh phụ khoa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-van-thuy/18276/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.