Cuối cùng cô vẫn đi bệnh viện, bởi vì kinh nguyệt của côluôn không bình thường. Đứng xếp hàng thật lâu, bác sĩ đưa một tờ đơnbảo cô đi chụp siêu âm, cô đợi rất lâu rất lâu mới tới lượt mình. Vừavào, cô liền ngẩn người. Kia kia kia, chàng trai nghiêm túc đang ngồitrước máy siêu âm kia không phải là bạn học cấp ba của cô sao? Y tá thấy cô đơ người đứng đó hồi lâu không phản ứng thì tưởng rằng lại thêm mộtngười bị thu hút bởi sắc đẹp của bác sĩ. Cô ấy cười nói:
- Bác sĩ Đoàn, anh lại có thêm một fan rồi.
Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, cô vừa lúng túng vừa kinh ngạcvừa mừng rỡ, cố gắng nhìn bảng tên trước ngực anh, trên đó viết ba chữrõ ràng: Đoàn Vũ Xuyên. Ba chữ ấy xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuốicùng lại xuất hiện trước mặt Thái Thái. Cô không chắc chắn liệu anh cónhận ra cô hay không, hay thậm chí có còn nhớ cô hay không.
- Vạn Thái Thái?
Bác sĩ hơi không khẳng định, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
- Hi, Đoàn Vũ Xuyên? Thật trùng hợp.
Vạn Thái Thái rất lúng túng, họ đã bao lâu không gặp nhau? Nămnăm? Sáu năm? Hay bảy năm? Không ngờ anh vừa nhìn đã nhận ra cô, quả làkhông dễ dàng.
- Đúng là rất trùng hợp.
Đoàn Vũ Xuyên cười. Y tá kinh ngạc nói:
- Hai người quen biết à?
Thái Thái khẽ ừ. Nói gì đây, hồi đó cô suýt yêu thầm anh, lúc anh rời đi cô còn buồn thật lâu.
- Bạn học cấp ba.
Không ngờ anh lại học y, không ngờ cô lại tình cờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-van-thuy/18266/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.