Thiên Sơn Tuyết nằmtrên giường, hôn mê bất tỉnh. Đã hơn ba ngày trôi qua, nàng cũng chẳngcó chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh. Nàng nằm trong điện Phượng Minh ba ngày,Nam Tuyệt Thiên cũng đứng đó ba ngày. Hai tay hắn nắm chặt ngọc bội.
- [Nàng đáng lẽ không nên xuất hiện, Phượng Minh Hắc Ngọc cũng không nên xuấthiện. Nàng ấy đã chết rồi, tại sao còn khiến bản vương phải khơi lạibóng đen trong lòng bản vương, ngươi rốt cuộc là ai?] Nam Tuyệt Thiênnhắm mắt, hắn không muốn nghĩ, cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì [ Dù là ai cũng không được lợi dụng Tuyết nhi, bằng không, đừng tráchbản vương tâm ngoan thủ lạt]
- Ta đã sớm nói với ngươi rồi,chuyện quá khứ sao ngươi phải chấp nhất như thế, buông tay đi. – HỏaLinh dựa vào tường, nhắm mắt dưỡng thần.
- Chuyện của bản vương không đến lượt ngươi quản, Hỏa Linh ngươi nên nhớ ngươi là ngườicủa Ma tộc. – Nam Tuyệt Thiên không trả lời Hỏa Linh ngược lại còn lạnhgiọng nhắc nhở.
- Ngươi cũng thật kì lạ, rõ ràng đã yêu connha đầu Lạc Nhạn đó lại còn cố chấp với tiểu Tuyết nhi như vậy, Hỏa Linh ta có thể xem như ngươi một chân đạp hai thuyền hay không. – Hỏa Linhlại không cho là đúng, tiếp tục khiêu khích Nam Tuyệt Thiên. Chỉ có điều chính bản thân hắn cũng không rõ tình cảm của hắn đối với Liên HànTuyết là gì, dù sao lúc đó hắn còn quá nhỏ. – Liên Tử Diệu rất ghétngươi, không chỉ bởi vì ngươi muốn cướp Lạc Nhạn mà còn vì muội muộihắn.
- Cho nên…. – Nam Tuyệt Thiên chợt tiếp lời.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-tuyet-lien/142565/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.