Thời tiết vẫn dễ chịu như lúc em còn ở bên.
Hoa hồng trong nhàkính vừa hé nụ, Đáng Ghét lại gặm sạch đám lá non mới nhú, Hương Tú dẫnnó đi khám thú y, bác sĩ bảo nó thiếu vitamin. Rất lâu về trước, khichúng ta vừa quen nhau, em cũng thiếu vitamin, lúc đó, tóc em màu hunghung, đuôi tóc bị chẻ ngọn, nhìn y chang một đứa nhóc con. Tôi đưa em đi ăn cơm, thấy em ăn gì cũng ngon lành, đuôi mày khóe mắt cong cong nụcười, làm người khác nhìn vào cũng thấy ngon miệng. Vậy mà nhiều nămsau, em chỉ nhấp từng thìa bé xíu món tổ yến nhà bếp hầm riêng cho em,dường như đang cố nuốt trôi một vị thuốc đắng.
Tôi đối với em không tốt, tôi biết chứ!
Tôi đã từng lảng tránh em trong một khoảng thời gian khá dài bởi sợ mìnhkhông khống chế nổi tình cảm của bản thân. Nhưng chẳng được bao lâu,lòng đã dậy cảm giác buồn rầu, lo âu. Tôi thấy mình không đủ kiên nhẫnlàm bất cứ việc gì, chỉ có trợ lý riêng là hiểu rõ nhất, cậu ta thườngkhuyên: “Hay về nhà xem thế nào.”
Cậu ta bảo về nhà, tức là nơi có em đó sao?
Nhưng xưa nay, em chưa từng coi nơi đó là nhà mình.
Cũng rất lâu về trước, có một đêm, không biết em mơ gì mà đột nhiên òa khócrồi giật mình choàng tỉnh. Tôi ôm lấy em, định an ủi thì em lại hoảnghốt, toan vùng ra lúc nhìn thấy tôi. Cả đời này, tôi không thể nào quênđược ánh mắt ấy của em, tôi thấy lòng mình bức bối, kể từ đó trở đi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-mo-tuyet/3289703/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.