Về sau tôi luôn nghĩ, giá như lúc đó, mình không nói với cô ấy kẻ giậtdây là Mộ Vịnh Phi thì hẳn sự tình sẽ biến đổi theo chiều hướng khác.Nhưng sống ở đời, mãi mãi làm gì có “giá như”, cũng giống như, thế gianchưa bao giờ tồn tại hai chữ “mãi mãi”.
Đã nhiều lần tôi từngnghĩ, có lẽ vì sâu trong thâm tâm mình quá hận Mộ Vịnh Phi nên tôi mớikể mọi chuyện với Lâm Tư Nhàn, thành ra chính tôi đã hại cô ấy. Mỗi lầnnghĩ như vậy, thể nào Duyệt Oánh cũng khuyên nhủ tôi:
- Cậu làmơn đừng ôm đồm mọi lỗi lầm vào mình nữa. Cậu không nói thì cô ấy cũng sẽ biết bằng cách khác thôi. Đừng tự dằn vặt nữa, cũng đừng nghĩ đây làlỗi của mình.
Có điều, tôi không thể nào ngăn nổi mình đừng áynáy, tôi luôn mong mình có thể bù đắp được tất cả, cứu vãn được tất cả.Sống ở đời, con người ai cũng có những nỗi khổ, niềm đau, người tôi từng ngưỡng mộ, người tôi từng thương mến, người tôi từng yêu, người tôitừng hận. Sau này tôi mới biết, thực ra họ cũng gặp nhiều gian truân,vất vả như mình.
Chẳng lẽ những vất vả lại không già đi?
Số mệnh là đôi bàn tay ác nghiệt, nhẫn tâm xô đẩy chúng tôi đến bên bờ vực thẳm. Mỗi lần ngã xuống đáy vực sâu, chúng tôi lại gắng sức bò lênnhưng lần nào cũng phí công vô ích.
Lâm Tư Nhàn hẹn gặp Mộ VịnhPhi để hỏi thẳng chị ta. Mộ Vịnh Phi bật cười giòn tan nói tôi mới làngười tung tin nói xấu cô ấy, bởi bấy lâu nay, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-mo-tuyet/3289700/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.