Tôi nín nhịn cho đến ngày hôm nay, nhưng chỉ nhịn được đến ngày hôm naythôi. Tôi kể cho Tiêu Sơn nghe một cách không đầu không cuối. Từ rất lâu rồi, tôi đã nghĩ, giá như Tiêu Sơn biết, nếu anh biết, anh sẽ quay vềcứu tôi và đưa tôi đi. Tôi kể ngắc ngứ, thậm chí có mấy lần không thểsắp xếp nổi câu cú, nhiều đoạn cứ tắc nghẹn không thốt ra được và toànbộ những gì đã qua khiến tôi không cách nào giãi bày,
Cả ngườiTiêu Sơn run lên bần bật, khi anh buông tôi ra, tôi thất vành mắt anh đỏ au như một con thú vị dồn vào bước đường cùng. Tôi vẫn nghĩ rằng nếuTiêu Sơn biết, nhất định anh sẽ đến cứu tôi. Nếu Tiêu Sơn biết, anh sẽkhông để tôi phải chịu khổ sở. Nếu Tiêu Sơn biết… Tôi lừa mị bản thânhết lần này đến lần khác, tôi lừa mình sống tiếp, như thế mới có cơ hộigặp lại anh, bởi tôi biết, anh sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào đối xử tệ bạc với tôi.
Tiêu Sơn bỗng nhiên vung tay, đấm mạnh vào tường,anh dồn hết sức, từng cú đấm nối tiếp nhau như nện vào trái tim tôi. Tôi giữ lại, anh giằng ra, cả người anh đang hừng hực cơn giận dữ, trên nắm tay đã rớm mau. Tôi liều mình giữ anh lại, còn anh cứ bạt mạng giẳngkhỏi tay tôi, liên tiếp đấm mạnh vào tường khiến máu bắn tóe lên bờtường ấy, nhìn anh không khác nào một con thú đang gầm gừ. Khi tôi giữđược anh, anh ôm choàng lấy tôi rồi bỗng nhiên òa khóc.
Lần đầutiên trong đời, tôi chứng kiến một người con trai khóc nấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-mo-tuyet/28474/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.