Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Tôi nhìn gã, sĩ quan phụ tá của tôi.
Gã dùng súng chỉ vào người tôi, ánh mắt lẩn tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.
“Tư lệnh, anh …. hãy… đầu hàng đi.” Gã lắp bắp nói.
Xung quanh tất cả đều là nòng súng đen bóng của kẻ thù, toàn thân tôi đều là thương tích, máu như suối xối xả tuôn. Tôi không quan tâm đến nó, chỉ nhìn gã, lạnh lùng cười: “Cậu theo tôi đã sáu năm rồi đúng không? Trong từ điển Ninh Giác Phi tôi có chữ “đầu hàng” hay sao?”
Toàn thân gã run rẩy, rốt cục chậm rãi giơ cao nòng súng, cắn chặt răng tựa như đã hạ quyết tâm, thế nhưng gã vẫn không thể nào hạ thủ được.
” Vậy để tôi giúp cậu.” Tôi cười. “Dù tôi có chết, cũng phải chết trong tay chính tôi.”
Nói đến đây, tôi nhấn kíp nổ trên người mình.
Trong nháy mắt, một vụ nổ hầu như san bằng cả đỉnh núi. Thần chí tôi rất thanh tỉnh, bỗng nhiên phát hiện bản thân đã tới một nơi kỳ quái, có một vầng sáng trắng sữa hiện ra, không có một bóng người.
Lửa giận trong tôi khôn nguôi.
Sĩ quan phụ tá mà tôi luôn tin tưởng lại phản bội tôi, khiến đồng đội của tôi bị thương vong nghiêm trọng, tôi vừa giận vừa hận.
Lửa giận như hữu hình hữu chất, nâng tôi lướt đi trong không khí.
Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm. Sau đó, tôi mở mắt.
—————-
Trước mắt, là một lâm viên Giang Nam ưu nhã, rường cột chạm trổ, đình đài lầu các,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205973/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.