Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Ninh Giác Phi nhìn vào đôi mắt y, không nói một lời.
Phía sau hắn là trời đêm thâm thúy. Những ngôi sao sáng rực đều là những ngôi sao hắn quen thuộc, cỏ xanh bốn phía cũng là mùi hương kiếp trước hắn từng ngửi. Giờ khắc này, một loại cảm giác nho nhỏ không biết tên như cây kim rất nhỏ rất nhẹ đâm vào phần mềm mại nhất trong đáy lòng hắn, làm tay hắn mềm nhũn mà thả vai Vân Thâm ra.
Vân Thâm không ngờ hắn đột nhiên buông tay, thân thể nặng nề mà ngã xuống, đè lên người hắn, cổ họng như tắc lại, khẽ hừ một tiếng.
Ninh Giác Phi ôm cổ y, xoay thắt lưng, trở mình, nằm lên người y.
Hắn nghiêm túc mà nhìn Vân Thâm, nói một lần nữa: “Vân Thâm, ngươi sẽ hối hận đó.”
Vân Thâm nhìn hắn, ánh mắt rất nhu hòa mà nghiêm túc: “Giác Phi, ngươi sẽ hối hận sao?”
Ninh Giác Phi nhìn khuôn mặt của y, nhịn không được bỗng nhiên vươn tay khẽ vuốt qua đôi lông mày ấy, khẳng định đáp: “Ta sẽ không hối hận.”
Tiếu ý trên mặt Vân Thâm càng đậm, vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn.
Ninh Giác Phi bỗng đem mặt vùi vào hõm vai hắn, khẽ khàng nói: “Vân Thâm, ngươi có hiểu mọi chuyện không?”
Vân Thâm cười nói: “Giác Phi, ngươi thực sự là bà mụ mà, ta nghĩ để ta làm thì hơn.”
Những lời này vừa nói ra, Ninh Giác Phi ngẩng phắt đầu dậy, hung hăng hôn lên môi y.
Nhất thời, bên tai cả hai đều ‘oanh’ lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205915/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.