Ninh Giác Phi, Kinh Vô Song và Đạm Thai Tử Đình cùng nhau phóng ngựa xông lên cồn cát cao cao, đứng bất động, nhìn theo những kẻ tập kích không quay đầu lại mà chạy về phía xa hút.
Bọn chúng tuy rút lui nhanh chóng nhưng không hề hỗn loạn, lại mang theo toàn bộ người chết, người bị thương. Trên mặt đất lúc này chỉ còn vết máu, tên và dấu chân lạc đà để chứng minh nơi này từng có một trận chiến kịch liệt diễn ra.
Đến tận khi bóng dáng kẻ tập kích đã biến mất ở phương xa, Kinh Vô Song mới nhảy xuống ngựa, kích động kêu lên.” Hiền đệ.”
Ninh Giác Phi nhìn anh cứ như thấy người thân của mình, lòng hưng phấn đến không khống chế nổi. Hắn xoay người xuống ngựa, mở rộng đôi tay, ôm lấy Kinh Vô Song.
“Đại ca.” Hắn gọi. “Đại ca, đệ rất nhớ huynh.”
“Đại ca cũng vậy.” Kinh Vô Song chỉ cảm thấy trong lòng nóng hầm hập, đầu óc thì rối thành một nùi, không biết mở miệng nói gì, chỉ thì thào hỏi nhỏ. “Hiền đệ, đệ sống tốt chứ? Có bị ủy khuất gì không?”
“Rất tốt, ai có thể bắt nạt đệ chứ?” Ninh Giác Phi ghé vào tai anh cười nói.” Nhưng huynh đó nha, mấy ngày nay như thế nào? Có khỏe không?”
“Khỏe.” Kinh Vô Song nhẹ nhàng thở dài. “Chỉ là đệ đã đi rồi, trong lòng cứ thấy tiếc nuối. Hiền đệ, sao lại đi không từ giã như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ninh Giác Phi hời hợt nói qua: “Khi đó thân thể không được tốt, cảm thấy rất buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205777/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.