Đạm Du Nhiên cùng Giang Tòng Loan mới vừa trở về phủ thì liền có người bẩm báo: “Đạm công tử, có hai vị công tử tìm ngài, nói là huynh trưởng của ngài.”
Mặt Đạm Du Nhiên trầm xuống, cả giận nói: “Nói cho bọn họ, ta đã đi lâu rồi, không có ở đây, đuổi họ đi.”
Giang Tòng Loan mỉm cười khuyên can: “Du Nhiên, huynh trưởng ngươi không ngại xa xôi vạn lý đến đây, ngươi sao lại cáu giận vậy chứ? Cứ gặp họ trước rồi hãy nói.”
Đạm Du Nhiên hừ một tiếng, xoay người trở về sân của mình.
Giang Tòng Loan bảo tôi tớ mời hai vị khách vào, thấy họ, một người khí vũ hiên ngang, một người tuấn tú tao nhã, đều là tóc đen mắt đen, có ba phần giống Đạm Du Nhiên.
Hai người vừa thấy y liền khách sáo thi lễ, người đi phía trước nói: “Giang đại tổng quản, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Tại hạ Đạm Lẫm Nhiên, là đại ca của Du Nhiên, còn y là Đạm Di Nhiên, là nhị ca của Du Nhiên.”
Giang Tòng Loan ôm quyền trả lễ: “Hai vị công tử, hạnh ngộ. Du Nhiên đang ở trong phòng, ta dẫn đường cho hai vị.”
“Làm phiền.” Đạm Lẫm Nhiên mỉm cười gật đầu, đi vài bước, hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Du Nhiên có còn giận ta?”
“Hình như vẫn còn một chút.” Giang Tòng Loan cười nói. “Chẳng qua, ba công tử là đồng bào tay chân, nào có chuyện sau một đêm trở mặt thành thù? Ta nghĩ, lần này Du Nhiên tức giận trốn đi, giận cũng đã sớm tiêu, nhìn thấy huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205722/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.