Khi ánh bình minh bắt đầu ló dạng phía chân trời, Ưng quân đã chia làm mấy đường, lục tục xuất phát.
Vân Dương bị Vân Đinh gọi dậy, kinh ngạc nhìn thoáng qua chiếc áo khoác đắp trên người, liền hiểu đây là Ninh Giác Phi đắp thay cho mình, lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Vân Dương lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Ninh Giác Phi cũng tỉnh, đứng dậy mặc áo da, mang giầy, xếp thảm nhét vào túi, sau đó thắt đai lưng chui ra ngoài.
Chẳng biết tuyết đã ngừng lúc nào, mây che đầy trời cũng tan dần, không còn tối tăm nữa, tuyết phản chiếu sắc trời, sáng đến chói mắt.
Thời đại này không có thủy tinh nên không thể chế tạo kính mát, vì bảo vệ mắt, Ninh Giác Phi cùng Vân Thâm nghiên cứu rất lâu mới dùng một loại khăn trắng mỏng để bảo vệ mắt. Hiện tại, toàn bộ Ưng quân đều dùng loại khăn bịt mắt trắng này, vừa nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh vừa bảo vệ mắt không khó chịu.
Ninh Giác Phi nheo mắt, nhìn về phía xa, nhưng không thấy gì khác thường. Hắn xoay người quan sát chiến sĩ xung quanh, rồi nói với Vân Đinh: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Vân Đinh lại nói: “Ăn trước đã.”
Lúc trước khi còn ở Lâm Truy, Vân Đinh đã từng nhìn thấy Ninh Giác Phi lúc phát bệnh, đến nay lòng vẫn còn sợ hãi. Mấy ngày trước, bọn họ chạy ngày chạy đêm, vội vàng phong tỏa các sơn khẩu thông từ tuyết vực đến nội địa, không có thời gian ăn uống đàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205720/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.