Ninh Giác Phi lui về phía sau một bước, trầm giọng nói: “Lang Chủ đại giá quang lâm, chẳng biết có gì chỉ bảo?”
Người nọ thu đao, đứng thẳng người, ngưng thần nhìn hắn, đột nhiên cười: “Ưng vương danh giương thiên hạ, được xưng là chiến thần, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Danh chiến thần không dám nhận.” Ninh Giác Phi không mặn không nhạt đáp lại. “Chỉ là một người lính bình thường thôi.”
“Nếu như Ưng vương mà là bình thường thì trên đời này còn có ai không bình thường nữa đây.” Người nọ hai tay ôm quyền, lễ phép nói. “Tiểu vương Thiết Lặc, bái kiến Ưng vương điện hạ.”
Thấy gã dùng lễ tương đãi, Ninh Giác Phi cũng hạ đao, chắp tay: “Hạnh ngộ, mời ngồi.”
Hai người ngồi vào bên bàn, tiếng Hán của Thiết Lặc mang theo khẩu âm phía tây, nhưng cắn từ rất chuẩn, nghe cũng không đến nỗi khó. Gã thoải mái mà cười nói: “Ưng vương quả nhiên tình thâm ý trọng, vì Vân đại nhân, tự mình thiệp hiểm, thực sự là khả kính khả thán.”
Thần sắc Ninh Giác Phi tự nhiên hỏi lại: “Vân Thâm ở trong tay ngươi à?”
Trong mắt Thiết Lặc hiện lên một tia gian xảo: “Ngươi đoán xem?”
“Ta không đoán.” Ninh Giác Phi mặt trầm như nước. “Ta bắt ngươi, cái gì cũng sẽ biết.”
“Nếu như ngươi dám động đến ta, Vân đại nhân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dù sao còn lời được một Đạm Du Nhiên.” Thiết Lặc mỉm cười. “Đường đến hoàng tuyền, Vân đại nhân cũng không cô đơn.”
Ninh Giác Phi yên lặng nhìn gã. Thiết Lặc nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205698/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.