Tuyết đã ngừng, mặt trời chậm rãi tỏa sáng, thế giới càng thêm an tĩnh, không khí sạch sẽ như nước, sạch sẽ mà hàn lãnh.
Ninh Giác Phi kéo tay Na Nhật Tùng trở lại phòng chính, nói với nha hoàn bên trong: “Tìm cho Cảnh vương một bộ y phục khác để thay.” Sau đó bảo Na Nhật Tùng ngồi, rồi vào phòng thay y phục.
Y phục hắn trong trong ngoài ngoài đều bị máu nhuộm ướt, cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo rất khó chịu, lúc này lại thay y phục sạch sẽ, mới cảm thấy dễ chịu hơn. Hắn đem khăn trải giường bao y phục dính máu lại rồi nhét cạnh rương y phục, sau đó thong dong ra ngoài.
Cảnh vương cũng thay lăng la tơ lụa bình thường vẫn mặc, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ngồi trong căn phòng ấm áp, mặt cậu cũng dần hồng hào, tinh thần cũng đỡ hơn phân nửa. Tuy rằng quốc vong, nhưng cung ứng trong Cảnh vương phủ của cậu vẫn không sứt mẻ gì, ngoại trừ không thể tùy ý ra ngoài, không thể không kiêng nể gì cả hưởng lạc ra thì chẳng khác gì trước đây, thế nên cậu vẫn mang dáng vẻ thiếu niên ngây thơ rực rỡ, không hề có chút tang thương.
Thấy Ninh Giác Phi đi ra, mặt cậu tươi cười hớn hở, nhưng không dám nói gì. Ninh Giác Phi ngồi lên ghế, lập tức có nha hoàn tiến lên hầu hạ, giúp hắn chải tóc, buộc lại ngay ngắn. Hắn nhìn Thuần Vu Hàn, nhàn nhạt hỏi: “Cảnh vương gần đây khỏe không?”
“Không khỏe.” Vẻ mặt Thuần Vu Hàn ủy khuất, “Vẫn trốn đông trốn tây, vừa lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-son-khan-ta-duong/2205693/quyen-2-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.