Mặc dù hai người đã hòa giải, nhưng vẫn chưa thẳng thắn với nhau, trong lòng còn có vướng mắc, hai người không chủ động nhắc tới, sợ ngay cả phần hài hòa này bị phá vỡ, do đó, trừ có chút trao đổi cùng tiếp xúc, thực chất không có tiến triển gì, người khác nhìn vẫn như trước khi xảy ra chuyện, hai nàng chưa bao giờ hỏi hành tung đối phương và tâm tư, nói chuyện không đáng kể, rất nhiều thứ phải hỏi nha đầu mới biết được. Cửa hàng mới rất nhanh khai trương, mới vừa kiếm chút bạc, Quý Như Sân lại muốn ở huyện lân cận mở thêm một cái, Quý Tiểu Thiên làm sao có thể yên tâm để Quý Như Sân đi, đành phải tự mình mang theo bạc cùng chưởng quỹ đi huyện lân cận, bàn giao cửa hàng tốt, Quý Tiểu Thiên đem chuyện còn lại cho chưởng quỹ, mình trở về trước. Hai người rõ ràng nhớ nhung nhau, nhưng lại không nói, nếu như lúc trước, nào có như vậy. Quý Như Sân thấy Quý Tiểu Thiên, trong lòng dĩ nhiên vui mừng, nhưng vẫn bình tĩnh, hỏi chuyện cửa hàng, Quý Tiểu Thiên cẩn thận nói chuyện trong cửa hàng, Quý Như Sân nghiêm túc nghe, nhưng lại không giống như đang nghe, chẳng qua chỉ nhìn Quý Tiểu Thiên, chờ Quý Tiểu Thiên nói xong, rót ly nước đưa tới cho nàng, Quý Tiểu Thiên uống một ngụm nước, nước theo khóe miệng chảy xuống, Quý Như Sân thuận tay giơ khăn tay lên lau đi. Quý Tiểu Thiên nhìn nàng có chút sững sốt, mấy ngày qua, hai người trừ buổi tối ôm ngủ, không có tiếp xúc thân mật, Quý Như Sân bị nàng nhìn có chút đỏ mặt, nhưng không vội rút tay của mình về, vẫn còn lau khóe miệng Quý Tiểu Thiên. " Nhìn cái gì, nương tử giúp phu quân lau mặt rất bình thường " " Phu quân nhìn nương tử cũng rất bình thường "Quý Tiểu Thiên thuận miệng nói, giữa hai người nhất thời hòa thuận không ít, lại nói đùa một lúc rồi mới đi. Mặc dù hai người vẫn không có nói nhiều, bất quá Quý Tiểu Thiên vẫn có mấy phần an ủi, thấy Quý Như Sân đối với những người khác lạnh nhạt, lại suy nghĩ một chút Quý Như Sân đối với mình ôn nhu cùng ỷ lại, cảm thấy thật sự tự mình suy nghĩ nhiều, Quý Như Sân không có chê nàng. Nàng thấy thoải mái, đối với Quý Như Sân nhiệt tình, luôn luôn ngay tại bên cạnh Quý Như Sân lắc lư, suy nghĩ phương pháp Quý Như Sân trả lời, Quý Như Sân dĩ nhiên là vui mừng, hai người có thể hòa hảo như lúc ban đầu, một ngày này, Quý Tiểu Thiên đang ở trên đường tuần tra, thấy có người đuối nước không thể không cứu, tới cửa hàng mượn bộ quần áo thay, cầm quần áo đổi lại về nhà, Quý Như Sân thấy nàng đổi quần áo, không có hỏi gì, Quý Tiểu Thiên lại đi vào trong phòng thay quần áo, lần này phát hiện không đúng, khăn tay quên cầm!. Nàng thấy khăn tay ướt, vắt khô để ở một bên, đợi thay quần áo xong rồi lấy nhưng lại quên cầm. Ra cửa muốn đi lấy, thuận tiện cầm quần áo trả lại, Quý Như Sân có chút kỳ quái, đi theo, mới đi nửa đường, thấy bên kia ngọn lửa ngút trời, có người chạy tới kêu. " Bộ đầu! Cửa hàng bên kia bị cháy! " Quý Tiểu Thiên vội vàng chạy đi, lửa lan qua mấy cửa hàng bên cạnh, nguyên lai bên cạnh lò rèn hỏa hoạn, ai ngờ bên cạnh chính là cửa hàng vải, nên cháy ngày càng lớn, cùng với cửa hàng may, Quý Tiểu Thiên suy nghĩ khăn tay còn ở bên trong, không chút nghĩ ngợi vọt vào. Quý Như Sân không ngăn được, chỉ nghe bên cạnh có người nói. " Nghe nói Liên Hoa cô nương vẫn còn ở cửa hàng may. Bộ đầu thật đúng là lợi hại, mới vừa rồi anh hùng cứu mỹ nhân xong, hiện giờ lửa cháy lớn như vậy cũng chạy vào " " Liên Hoa cô nương mới vừa trở về, Bộ đầu chẳng phải làm vô ích " Quý Như Sân tức giận quýnh lên cuối cùng hôn mê bất tỉnh. Đợi Quý Tiểu Thiên cầm khăn tay đi ra, không tìm được bóng người Quý Như Sân, cho rằng nàng đi về trước, kéo đám sai dịch tới hỏi " Nương tử ta đâu? " " Phu nhân mới vừa té xỉu, nha đầu nhà ngươi để cho người mang trở về " Mấy người sai dịch thấy lửa cuối cùng đã nhỏ, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. " Nơi này giao cho các ngươi, ta đi về trước " Quý Tiểu Thiên vừa nghe, hôn mê? Vội vàng phân phó mấy sai dịch. Quý Tiểu Thiên chạy về nhà, đại phu đang viết toa thuốc. " Đại phu, thế nào rồi? Như Nhi thế nào? " Quý Tiểu Thiên vội vàng chạy tới hỏi. " Cô gia, tiểu thư có tin vui " Đại phu còn chưa kịp nói chuyện, a Bình ở một bên kích động. Quý Tiểu Thiên toét miệng chỉ lo cười, không nhớ nổi muốn nói gì. " Quý phu nhân có thai ba tháng, do tức giận mới choáng váng, cũng không đáng ngại. Ngươi chú ý chút, đừng để cho nàng tức giận " Đại phu có chút buồn bực, người nhà này làm sao chờ có chuyện mới phát hiện mang thai, trước đều không chút phản ứng sao. Quý Tiểu Thiên mừng không kể xiết, liên tục đáp ứng, tiễn đại phu đi rồi vào trong phòng nhìn Quý Như Sân. Nàng đang muốn cầm khăn tay lau mồ hôi cho Quý Như Sân, Quý Như Sân chuyển tỉnh lại, Quý Tiểu Thiên vội vàng tiến lên trước hỏi. " Như thế nào, có khó chịu chỗ nào không? " " Liên Hoa cô nương đã cứu ra " Quý Như Sân còn nhớ chuyện lúc trước, thì có chút tức giận nói. " Liên Hoa cô nương căn bản không căn bản không ở đó, chạy vào vô ích đi " Quý Tiểu Thiên không hiểu nàng hỏi cái gì, đứng ở đằng kia không có trả lời, Quý Như Sân thấy nàng không có trả lời, lại nói. " Đại phu, ngươi nhìn một chút, nàng đã tỉnh, có thể đầu óc có chút không đúng, nói năng lộn xộn, nghe không hiểu " Quý Tiểu Thiên nhìn Quý Như Sân, chạy mau đi ra ngoài kêu đại phu, đại phu còn chưa đi, nghe nàng lớn tiếng kêu, đi tới. Quý Như Sân nghe nàng nói như vậy, không để cho đại phu bắt mạch, trợn mắt nhìn Quý Tiểu Thiên, làm đại phu có chút sợ hãi, nhìn không biết làm gì, liền chạy đi. " Nàng đừng nóng giận nha, nàng nói cái gì. Cái gì Liên Hoa cô nương? " Quý Tiểu Thiên ngồi ở mép giường nhìn lưng Quý Như Sân, nghe Quý Như Sân nói. " Nàng mới vừa từ đám lửa vọt vào cửa hàng làm gì? " " Đi lấy khăn tay nha. Trước thay quần áo rơi ở nơi đó " Vừa nói từ trong lòng ngực đưa ra khăn tay, chính Quý Như Sân đưa cho nàng. " Không phải đi cứu người? " Quý Như Sân lúc này mới dễ chịu hơn rất nhiều, thấy nàng một mực mang theo khăn tay mình thêu, coi trọng như vậy, dĩ nhiên là vui vẻ, khóe miệng không khỏi gợi lên. " Cứu người nào? Nơi đó có người sao? " Quý Tiểu Thiên căn bản không kịp phản ứng, Quý Như Sân không muốn dây dưa vấn đề này. " Không có, lửa kia quá lớn, khăn tay không có, ta thêu cho nàng cái khác " " Vậy làm sao có thể giống như vậy đây! " Quý Tiểu Thiên nghĩ khăn tay này có ý nghĩa trọng đại, có thể Quý Như Sân nghe trong tai, thành chê, chê nàng hiện giờ. " Nàng thích Quý Như Sân như vậy, nàng đi tìm nàng ấy tốt lắm! Không cần để ý ta! " Quý Như Sân quả thực không nhịn được, lớn tiếng kêu lên. " Nàng nói mê sảng gì đấy, nàng không phải Quý Như Sân sao? " Quý Tiểu Thiên nhìn chằm chằm Quý Như Sân một lúc lâu không kịp phản ứng. " Nàng thích Quý Như Sân trước kia, không phải ta " Tiếng gào thét tựa hồ dùng hết tất cả khí lực Quý Như Sân, Quý Như Sân vừa nói vừa khóc, đang mang thai làm sao có thể khóc. " Đừng khóc đừng khóc, Quý Như Sân chỉ có một, ta đều thích, ta thích Quý Như Sân trước kia, cũng thích Quý Như Sân bây giờ " Quý Tiểu Thiên vội vàng giúp nàng lau nước mắt. " Gạt người, rõ ràng nàng biết ta khôi phục thần trí, đối với ta một chút cũng không tốt, một chút đều không thích ta " Quý Như Sân mặc dù dừng khóc, nhưng không dừng tố cáo Quý Tiểu Thiên. " Ta nào có không thích nàng. Ta là sợ nàng không thích ta, ta cái gì cũng không có, tính khí còn không tốt, còn là nữ nhân, trước kia nàng có thể tiếp nhận ta, ta sợ nàng bây giờ chê ta. Sau đó ta nghĩ thông suốt, nàng nhìn ta mấy ngày nay không phải đều lấy lòng nàng. Ta còn len lén đối thơ đâu, muốn xứng với nàng một ít, thật sự là đối không được, nàng vui vẻ, ta có thể tiếp tục đối " Quý Tiểu Thiên vội vàng nói thật lòng mình. " Vậy nàng không cảm thấy ta bây giờ cùng trước kia không giống nhau? " Quý Như Sân nửa tin nửa ngờ, giọng cũng mềm nhũn mấy phần. " Mỗi người đều thay đổi a, nào có người không thay đổi. Ta cũng thay đổi rất nhiều. Nàng a, chính là trưởng thành, trước kia cũng thông minh, bây giờ thông minh hơn. Giống Thiên Thiên vậy, con bây giờ với mới vừa sinh ra không giống nhau, nhưng vẫn là Thiên Thiên a. Huống chi nàng rất có nhiều thứ giống như trước kia, tỷ như dáng vẻ nổi giận " Quý Tiểu Thiên dỗ Quý Như Sân. " Vậy ta những ngày qua tức giận là sai sao? " Quý Như Sân lúc này mới có chút chần chờ nói. " Không có không có, là ta không tốt, nghĩ bậy một chút không có, sớm nói rõ ràng cùng ngươi, không đến nổi làm nàng tức giận đến vậy. Nàng giận ta là đúng " Quý Tiểu Thiên rất cưng chìu Quý Như Sân, ngược lại không phải bởi vì nàng hiện giờ đang mang thai đối với nàng muốn gì được đó, vốn dĩ hai người đã rất ân ái, chẳng qua bởi vì có chút hiểu lầm mới hời hợt, hôm nay giải thích rõ ràng, trong lòng dĩ nhiên bất đồng, có lúc người dễ dàng *rúc vào sừng trâu* nhọn, trong nháy mắt có thể chui ra ngoài. ( Rúc vào sừng trâu / đi vào ngõ cụt: ví với vấn đề không có cách nào giải quyết hoặc những vấn đề nhỏ không đáng được giải quyết). " Đúng vậy đúng vậy, rõ ràng chính nàng biết ta vẫn là ta, còn đoán bậy bạ ta không thích nàng" Quý Như Sân làm nũng, mấy ngày qua bất mãn phát tiết ra ngoài, vừa nói không đủ, cắn mấy cái mới hả giận. " Tốt lắm tốt lắm, nói rõ ràng thì tốt. Nàng không cần tức giận, đứa bé bị chọc tức sẽ không tốt " Quý Tiểu Thiên an ủi Quý Như Sân, vào lúc này đến phiên Quý Như Sân ngẩn ra. " Đại phu nói nàng mang thai ba tháng " Quý Tiểu Thiên vội vàng giải thích. " Nàng không phải bởi vì ta mang thai mới cùng ta nói những lời này " Quý Như Sân nhìn Quý Tiểu Thiên ánh mắt mừng rỡ, có chút hiểu lầm nói. " Không có a! Còn phải xem mẹ đứa bé là ai, nếu là người khác, ta mới lười để ý, ta lại không nhiều tiền dư nuôi đứa bé như vậy, ta không thích hài tử như vậy ". " Nàng dám sao? " Quý Như Sân biết ý Quý Tiểu Thiên, nhưng cố ý xuyên tạc, nhìn trong mắt Quý Tiểu Thiên tràn đầy cảnh cáo. " Không dám không dám " Quý Tiểu Thiên chân chó nịnh nọt. Quý Tiểu Thiên cảm giác trong lòng của hai người sẽ không có ngăn cách, suy nghĩ muốn thân mật một chút, tay chân bắt đầu rục rịch, Quý Như Sân bắt tay Quý Tiểu Thiên đang cỡi áo, ôm mặt Quý Tiểu Thiên hôn lỗ tai nàng. " Ta còn mang thai a " Quý Như Sân nhẹ giọng nói. " Nàng trước kia làm sao không giác ngộ, dù sao chúng ta không phải lần đầu, nàng yên tâm đi. Nói đến, nàng đã ba tháng có thể cùng phòng " Quý Tiểu Thiên căn bản không có ý dừng lại, Quý Như Sân cũng không có từ chối, chỉ muốn nhắc nhở Quý Tiểu Thiên, để cho nàng chú ý chút thôi. " Ta phát hiện nàng bây giờ đối với chuyện này nhiệt tình " Quý Như Sân suy nghĩ, chẳng lẽ nàng trước kia đối với mình không có dục niệm, ngay sau đó lại muốn, mình thật đúng là kỳ quái, trước kia ăn giấm chua, bây giờ cũng ăn giấm chua, ăn giấm chua quả thực quá lớn. " Đây còn không phải do nàng không nhiệt tình. Chuyện này dù sao phải có người nhiệt tình, nếu không hai người cùng cẩn trọng sao được. Nhưng cũng không tiện hai người nhiệt tình, trước kia nàng sẽ nhớ tới, ta không sao, bây giờ nàng lại không đề cập tới, chẳng lẽ kêu ta làm Liễu Hạ Huệ? Hơn nữa, nàng bây giờ thông minh hơn ta nhiều như vậy, nàng phải giữ chặt ta mới tốt " " Ta trước kia so với nàng thông minh hơn " " Dạ dạ dạ " Quý Tiểu Thiên lười cùng nàng tranh cãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]