Khi Khương Cố Bình kìm nén được sự chán ghét mà nhìn kĩ gương mặt bị bong ra từng lớp da loang lổ, quả nhiên nhận ra có thể dựa vào đường nét để đoán được đây là Tần Tâm Điềm. Mắt thấy cái chết thê thảm của nữ quỷ, Khương Cố Bình dù sao cũng từng tiếp xúc qua mấy ngày nên trong lòng có chút buồn rầu, thất thần thì thầm:
“Bà ấy làm sao thế này? Chẳng phải bà ta đã sớm biến thành quỷ ư? Tại sao lại ở đây… Còn biến thành quái vật như vậy nữa.”
“Không biết.”
Kiều Mịch ngồi xổm xuống vươn tay vuốt hai mắt vẫn mở to của người phụ nữ xuống:
“Đợi Hắc Khuyển góp nhặt được hồn phách của Tần Tâm Điềm rồi hỏi sau.”
Khương Cổ Bình nghẹn họng, vẻ mặt lộ ra một nét cười khổ, anh ta muốn hỏi rằng như vậy không phải là có chút tàn nhẫn hay sao? Có lẽ cứ để hồn phách của Tần Tâm Điềm không được đầy đủ như vậy, không hồi phục được trí nhớ sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Nhưng anh cuối cùng vẫn không hỏi ra lời được, anh ta thừa nhận bản thân mình rất ích kỉ. Nếu phải lựa chọn, Tần Tâm Điềm không thể so được với người anh ta yêu.
Bọn họ ở trong phòng vừa nghiên cứu xong cái xác của người phụ nữ thì tiếng động bên ngoài đã dừng lại, không biết có phải là có liên quan đến sự tồn vong của con yêu quái bướu thịt không, đám màng và gân thịt trước đó còn tươi sống mạnh mẽ lại nhanh chóng khô cạn héo quắt, sau đó Mạnh Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quy/3042797/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.