Đường về nhà, Khương Cố Bình không dám đi theo Mạnh Tĩnh Nguyên nữa nên muốn leo lên xe của Tạ Duệ Đường, tuy rằng cảnh sát Tạ cực kì không muốn cho một đống rác lên xe mình nhưng lại bị Khương Cố Bình dùng việc băng bó vết thương giúp để chèn ép, anh ta cũng chỉ có thể cho đi cùng, đành phải ha ha cười khổ đi theo một tên ngốc thối hoắc luôn miệng hò hét suốt hai ba tiếng.
Mạnh Tĩnh Nguyên và Kiều Mịch ngồi trên lưng Hắc Khuyển, gió mạnh thổi qua khiến quần áo và tóc tai bọn họ tung bay không ngừng.
Kiều Mịch chợt mỉm cười, lưng tựa vào ***g ngực rắn chắc kia, anh nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt mang theo ý hỏi của cậu, tâm tình rất tốt:
“Cậu anh chấp nhận chúng ta.”
“Không chấp nhận cũng chả sao.”
Mạnh Tĩnh Nguyên lạnh nhạt nói, khóe môi lại hơi nhếch lên, bàn tay đặt trên lưng Kiều Mịch siết chặt lại, thì thầm:
“Dù sao chúng ta đã nấu gạo sống thành cơm chín hết rồi.”
Kiều Mịch nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi cười toe toét:
“Ừ đúng, chính là như thế, vừa rồi giống như cậu đã gả anh cho em vậy, thật thú vị đúng không?”
“Gả ư?”
Mạnh Tĩnh Nguyên nghiền ngẫm, nhớ đến hộ khẩu của Kiều Mịch vẫn còn nằm ở nhà họ Kiều đáng ghét kia thì trong lòng lập tức nảy ra một ý:
“Được rồi, hôm nào đó đi chuyển hộ khẩu đi thôi, chuyển vào dưới tên em.”
“Ô, người thân của em không phản đối à?”
“Không cần hỏi ý ai cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quy/3042760/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.