Ngày đó, Kiều Mịch không hiểu sao cảm xúc của Mạnh Tĩnh Nguyên lại đặc biệt xúc động như vậy, kéo anh lên giường vần từ ban ngày đến nửa đêm, lại từ nửa đêm quậy đến ban ngày, dù sao… Giường mới chưa mua được còn chèn ép giường cũ đến hỏng, lần này đúng thật là không mua cái mới là không được.
Ngày hôm sau Kiều Mịch vẫn không thể đi mua giường mới được, nằm im như chết trên chiếc giường cũ chỉ cần hơi trở mình đã rung động không thôi đủ một ngày, đợi đến khi tỉnh táo lại đã là ngày thứ ba, còn được tặng kèm thêm gương mặt khó nhìn tái nhợt như giấy của tình nhân nhỏ tuổi ở bên giường. Kiều Mịch mất chút thời gian để trấn an tình nhân đang xúc động, lại xử lí nốt việc nhà còn đọng lại rồi mới cùng nhau đến cửa hàng đồ gia dụng mua giường mới, sau khi tự mình kiểm tra thấy giường mới quả thực rất chắc chắn… Ừm, ít nhất ngày hôm sau không hề ‘cọt kẹt’ rung động, ngược lại còn hất đổ cốc nước ở đầu giường… Có lẽ cũng nên đổi một cái tủ đầu giường mới.
Thời gian bình thản trôi qua giống như có thể bình tĩnh kéo dài đến vĩnh viễn, Kiều Mịch để ý thấy cục thịt đầy máu trong hẻm nhỏ kia đang dần dần bò đến gần cửa sân. Mạnh Tĩnh Nguyên từng nói, nếu nó dám đi vào thì sẽ giết chết nó lần nữa. Kiều Mịch đoán chừng thứ này chắc muốn cầu xin điều gì, nhưng nó chẳng nói năng gì cả, anh lại không có cách nào nên cũng kệ mặc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quy/3042749/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.