Trải qua vụ việc lần này, tin rằng nhà họ Kiều sẽ không mong có liên quan đến Kiều Mịch nữa, mà Kiều Mịch đã rời khỏi nhà họ Kiều từ nhiều năm trước, lần này biết rõ được chân tướng cũng tiêu tan nốt chút thương cảm cuối cùng.
Kiều Mịch trước giờ vốn không hề bi xuân thương thu, có lẽ nên nói phần lớn thời gian anh luôn ở trong loại trạng thái là ‘vô tâm vô phế’, tuy rằng sau này không biết mình là con rơi đến từ đâu nhưng cũng không có vấn đề gì, dù sao hiện giờ anh ở lại tòa viện kia vẫn rất tốt, có người yêu lại có gia đình, đây mới là những thứ thuộc về anh. So sánh với hơn mười năm không hiểu sao bị ghét bỏ ấy cùng quãng thời gian nơm nớp lo sợ kiếm ăn lúc trước, cuộc sống bây giờ thực sự là quá hạnh phúc.
Kiều Mịch thậm chí còn có cảm giác mình đã ‘được lời’.
Lúc đem quần áo ra chỗ giá phơi, Kiều Mịch mỉm cười đón lấy chiếc kẹp mà Tiểu Mai đưa cho rồi vắt quần áo lên dây phơi hong cho khô, mùi thịt hầm tràn ngập trong viện, Hắc Khuyển nằm dưới gốc cây ngủ gà gật, trong phòng chính thỉnh thoảng truyền đến tiếng gõ bàn phím, chỉ hơi ngẩng đầu lên chút đã nhìn thấy được một bên mặt đang rất chăm chú.
Nếu cuộc sống như vậy có thể kéo dài đến già, Kiều Mịch tự thấy rằng mình sẽ rất hạnh phúc.
Nghĩ vậy thì ngay cả anh mắt cũng xuất hiện ý cười.
Tiểu Mai đảo đôi mắt cá chết yên lặng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quy/3042746/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.