Chương trước
Chương sau
“A!!!”

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nhưng Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không hề quay đầu lại, chỉ bận tâm đến chuyện nhanh chóng chạy về biệt thư. Cửa biệt thự mở rộng, bên trong là một đống bừa bộn hỗn loạn không có chút sinh khí, chỉ có thể cảm nhận được yêu khí dày đặc của Hắc Khuyển, Mạnh Tĩnh Nguyên nhanh chóng tìm kiếm cuối cùng cũng nhìn thấy Hắc Khuyển bị tơ nhện quấn chân đang cố sức giãy dụa, bên cạnh nó còn hai con nhện to bự đã bị giết chết.

Hắc Khuyển đang cúi đầu gặm đám tơ nhện khó chơi kia, cảm nhận được người đến liền hô lên kinh ngạc:

[Mạnh thiếu gia! Vừa rồi có rất nhiều nhện xuất hiện, Kiều ngốc không biết đã bị sao rồi.]

Mạnh Tĩnh Nguyên đi ra, mất sức một lúc mới kéo đứt được đám tơ nhện dai dẳng, cũng hiểu được đoạn dây thừng buổi sáng tan ra trên tay Kiều Mịch chính là tơ nhện. Cậu không vội truy cứu vì sao Hắc Khuyển không chăm sóc Kiều Mịch cẩn thận, chỉ thoáng nhìn bốn phía rồi nói:

“Đi, đi tìm anh ấy.”

Hắc Khuyển hơi gật đầu, vẫn giữ nguyên hình thái yêu quái khụt khịt mũi, men theo chút mùi rất mờ nhạt của Kiều Mịch bắt đầu tìm kiếm.

Khi ánh sáng xuất hiện trước mắt Kiều Mịch một lần nữa thì không biết là đã qua bao lâu, anh lắc lắc cái đầu nặng nề, cuồi cùng cũng nhìn được rõ ràng khung cảnh lạ lẫm trước mặt. Nơi đây thoạt nhìn là một gian nhà, bởi vì không có cửa sổ nên rất tối, bốn phía là tường gạch màu xanh, đồ dùng trong nhà bằng gỗ được chạm trổ tinh xảo, nhìn qua rất đắt giá, nóc nhà giăng đầy mạng nhện, thậm chí có mấy chục con nhện lúc lỉu to đến kinh người.

Trong phòng không có ai, Kiều Mịch bị trói trên ghế, anh chật vật co tay lên chạm vào đám dây thừng trắng nõn kia, quả nhiên lúc chạm vào thì dây thừng đều tuột xuống một cách thần kì, anh lấy lại được tự do. Vuốt vuốt chỗ bị trói, Kiều Mịch nhẹ nhàng tìm đường chạy trốn, nhưng bỗng nhiên bị một bức ảnh chụp trên tường thu hút nên không khỏi nhìn lại cẩn thận.

Đó là một tấm ảnh chụp đen trắng đã ố vàng, có lẽ là ảnh chụp gia tộc nên số người không ít, chỉ dựa vào cách ăn mặc của những người trong ảnh đã biết được là từ rất lâu, hẳn là từ thời kì đầu Dân quốc. Nhưng thứ hấp dẫn anh không phải những thứ này mà là một vài gương mặt quen thuộc, trong đó có một ông già đầu tóc bạc phơ vẫn giữ kiểu đầu của triều Thanh, không phải chính là ông già mở cửa cho bọn họ ngày đó sao? Mà trong tấm ảnh chụp này có một cặp trẻ tuổi có vẻ đặc biệt thân thiết, một người lộ vẻ bệnh tật được người còn lại đỡ lấy, đều là những gương mặt quen thuộc, một cái là của anh, cái còn lại là… Khương Cố Bình.

Kiều Mịch kinh ngạc rồi vội vã xem những bức ảnh chụp khác được treo trên tường, tuy rằng không hề thấy những người quen thuộc khác nhưng lại có không ít ảnh chụp chung của anh và Khương cố Bình, thậm chí còn có ảnh chụp ở những độ tuổi khác nhau, nhưng liếc mắt một cái có thể phân biệt ra bọn họ, như vậy có thể xem là bọn họ cùng lớn lên, là người thân?

Vốn chưa được người khác cho phép đã tùy tiện lục tung đồ đạc của người ta lên là không đúng, nhưng ảnh chụp thời đầu Dân quốc này quả thực rất kì quặc, Kiều Mịch gỡ một khung ảnh xuống, móc tấm ảnh chụp bên trong ra cất đi.

Vừa mới hoàn thành một loạt động tác này thì bên cạnh chợt truyền đến một tiếng thở dài.

“Nhị thiếu gia, nếu đại thiếu gia biết cậu đã về thì nhất định là sẽ rất vui vẻ.”

Kiều Mịch quay phắt lại liền nhìn thấy gương mặt đờ đẫn thâm trầm của ông cụ, đôi mắt già nua đục ngầu kia đang yên lặng nhìn thẳng vào khung ảnh trên tường như đang nhớ lại quá khứ, đôi mắt hiện vẻ sâu thẳm khôn cùng. Nhìn gương mặt già nua giống như đúc trong tấm ảnh, Kiều Mịch thầm nghĩ nếu không phải ông già này luân hồi chuyển thế thì là đã sống rất lâu… Có lẽ vốn không còn sống nữa. Vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy nguy hiểm, thế nhưng anh không dám hành động tùy tiện, chỉ thầm suy tính khả năng chạy trốn.

Ông già dường như hoàn toàn không phát hiện ra suy nghĩ của Kiều Mịch, vẫn chìm đắm trong hồi ức, thì thào lải nhải một mình:

“Vì thân thể của nhị thiếu gia mà đại thiếu gia đã phải chạy khắp nơi tìm cách, không mong gì cả, chỉ hi vọng nhị thiếu gia có thể sống lâu thêm vài năm. Nhị thiếu gia, cậu có hiểu được nỗi khổ tâm của đại thiếu gia không?”

Theo câu hỏi cuối cùng, ông già cuối cùng cũng quay lại nhìn về phía Kiều Mịch, đôi mắt kia nhìn chăm chú Kiều Mịch lại hiện ra vài phần dữ tợn.

Kiều Mịch bị nhìn chằm chằm như thế, đối diện với tình huống bị hỏi một câu không rõ, đáy lòng anh vang lên một câu của Hắc Khuyển… Lừa ông ta, vì thế nhẹ nắm tay lại đưa ra đáp án lập lờ nước đôi:

“Ừm.”

Ông già vẫn nhìn Kiều Mịch chằm chằm không chuyển mắt như cũ, ngữ điệu cũng trở nên nghiêm khắc:

“Nhị thiếu gia là đứa trẻ ngoan, nhưng mà từ khi thằng nhóc kia đến đây thì nhị thiếu gia đã thay đổi, cậu có biết đại thiếu gia đau lòng như thế nào không? Vì sao phải liều lĩnh bỏ nhà đi với thằng nhóc kia?! Nhị thiếu gia có biết đại thiếu gia vì việc này mà buồn rầu không vui, cuối cùng lao tâm lao lực quá độ ho ra máu mà chết không?!”

Sau khi nói xong lời này, ông già nghiến răng nghiến lợi, hai tay chộp đến nắm chặt hai vai Kiều Mịch, sức lực mạnh đến kinh người.

“Hôm nay, cậu lại dẫn thằng nhóc kia về đây! Cậu lại vẫn ở cùng với nó khiến đại thiếu gia tức giận?! Không được, nhị thiếu gia không thể khăng khăng cố chấp như thế, bằng không đại thiếu gia dưới suối vàng biết được cũng sẽ không an lòng, thằng nhóc kia phải chết, nó phải chết, phải chết!”

Câu trả lời của Kiều Mịch là cầm cái hộp đặt bên cạnh đập lên đầu ông già một cái, thừa lúc kìm kẹp trên vai lỏng ra trong nháy mắt, anh giãy dụa rồi chạy về phía cánh cửa anh đã ngắm từ lâu. Cửa cài ở trong, vì thiết kế kiểu cũ nên rất phức tạp không dễ mở ra, nhưng bản năng của Kiều Mịch trỗi dậy, nhanh chóng mở chốt ngầm rồi mở cánh cửa phức tạp ra, nước mưa đập vào mặt, bên ngoài đang mưa to tầm tã. Sau lưng truyền đến tiếng vang xột xoạt, Kiều Mịch quay đầu lại liền thấy ông gia kia dùng tư thế cổ quái đứng dậy từ dưới đất, hoàn toàn không dựa vào ngoại lực giống như một đống bùn não vươn dậy từ dưới chân, thân thể giống như không có xương, gương mặt già nua bị vụn thủy tinh đâm vào cũng không thấy rỉ máu giống như đâm vào trong thịt khô.

“Nhị thiếu gia, đừng phạm sai lầm thêm nữa.”

Ông già khẩn cầu cực kì bi ai lại hoàn toàn không hợp với vẻ quỉ quái trên mặt khiến người ta sợ hãi.

Chỉ liếc mắt trong khoảnh khắc, Kiều Mịch vội chạy vào trong mưa, theo bản năng chạy thẳng về phía khu biệt thự, anh biết rõ nếu Mạnh Tĩnh Nguyên quay lại cứu anh thì đầu tiên sẽ đi về đó. Tiếng mưa rơi gần như che lấp tiếng bước chân nhưng Kiều Mịch vẫn biết rõ ông già cổ quái kia đang dùng tốc độ không hề thua kém theo sát phía sau anh, anh không dám chậm trễ, đón lấy những giọt mưa lạnh như băng, dốc hết toàn lực chạy đi.

Chạy về đến biệt thự, Kiều Mịch không khỏi rùng mình một cái, quần áo ướt đẫm nước mưa dính lên trên người lạnh thấu xương. Anh lại không để ý nhiều như thế, chỉ bận tâm đến chuyện chạy đi, có chút mù quáng lại hi vọng vào chút may mắn mà đi về phía căn phòng bọn họ nghỉ lại.

“Nhị thiếu gia, về đi ~ nhị thiếu gia, cậu không cứu được nó đâu.”

Giọng nói già nua truyền đến từ phía sau, Kiều Mịch coi như không nghe thấy, chỉ chăm chú chạy đi, dư quang khóe mắt chợt nhìn thấy một cái bóng trắng, anh dừng lại thì thấy nữ quỷ kia lẳng lặng đứng ở chỗ ngã rẽ, từ từ đưa tay chỉ về một hướng rồi bồng bềnh lướt đi.

Là bẫy? Hay là giúp đỡ? Kiều Mịch đẩy kính mắt, dùng trực giác… Anh tin tưởng rồi chạy theo nữ quỷ. Anh tin Mạnh Tĩnh Nguyên mạnh mẽ, nhưng anh biết chắc chắn Mạnh Tĩnh Nguyên không phải là vạn nặng, cũng đã từng bị thương. Vẻ mặt Kiều Mịch vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác nôn nóng không thể bỏ qua. Cho nên, có lẽ có kẻ địch có thể tổn thương Mạnh Tĩnh Nguyên, anh không làm gì được nhưng sẽ không để mặc cậu ấy đối mặt một mình, cho dù phải đền mạng cũng không sao.

Quả thực, Mạnh Tĩnh Nguyên không phải là vạn năng, nhất là sau khi cậu vất vả cực khổ giết một đống kẻ thù khổng lồ tìm được ‘Kiều Mịch’ bị quấn thành cái kén, lại sợ anh không hít thở được nên phấn đấu quên mình để gỡ ra, nhưng sau khi phát hiện bên trong chỉ có ba lô của Kiều Mịch còn bản thân lại bị quấn thành cái kén… Mạnh Tĩnh Biết dù vô cùng muốn mở miệng chửi bới nhưng đành nghẹn lại, ra sức xé rách cái kén muốn thoát ra. Với cậu, đám tơ nhện dẻo dai này nếu không trói kín mít thì cậu chỉ cần chút thời gian để cởi bỏ, nhưng đám nhện này rất giảo hoạt, không biết đã quấn cái kén này dày đến mức nào, kéo kiểu gì cũng không kéo ra được, trong lòng thầm hận: Con chó thối tha, nếu ra được thì nhất định phải tính toán cẩn thận món nợ này. Làm mất Kiều Mịch, lại đưa cậu vào trong sào huyệt của con nhện, đáng chết!

“Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia…”

Tiếng gọi của ông già như bóng với hình, xuyên qua hành lang tĩnh lặng truyền vào trong tai, Kiều Mịch lại vô cùng chăm chú đi theo sự chỉ đường của nữ quỷ, dần dần, anh đi đến trước một cửa vào nghiêng nghiêng, cánh cửa kéo ra gắn chặt trên nền đất, hẳn là dẫn xuống dưới hầm. Nữ quỷ đứng ở phía trên nhìn anh chăm chú rồi đột nhiên chui xuống, Kiều Mịch cũng không bận tâm quá nhiều chuyện, tranh thủ thời gian kéo chiếc cửa gỗ nặng nề ra liền thấy một chiếc cầu thang bằng đá thông hẳn xuống bên dưới, không phải không khí râm mát giống loại khí dưới hầm ngầm mà là một thứ mùi ẩm ướt ấm áp đập thẳng vào mặt.

“A…”

Hơi chần chừ một chút mà bóng của ông già kia đã xuất hiện cách đó không xa, hơn nữa còn dừng bước lại, dùng đôi mắt vẩn đục ẩn chứa nỗi buồn nhìn anh.

“Đừng đi nữa, nhị thiếu gia, thứ phía dưới đó cậu không thể ứng phó được đâu.”

Kiều Mịch đẩy kính mắt, thoáng cân nhắc một lát rồi hỏi:

“Thứ đó, Tĩnh ở bên dưới à?”

Vẻ mặt ông già không hề thay đổi, đờ đẫn gật đầu:

“Nhị thiếu gia đã quay về thì hẳn là nên đi bái tế đại thiếu gia, cậu ấy chờ cậu rất lâu rồi, cậu nên ở cạnh cậu ấy nhiều.”

Một chân đã bước xuống bậc thang, Kiều Mịch thản nhiên nói với ông già kia:

“Đại thiếu gia nhà ông có lẽ đã đầu thai chuyển thế, ông đừng canh giữ ở đây nữa.”

“Chuyển thế?!”

Ông già bỗng dưng trố mắt nhìn, đôi mắt phủ kín tơ máu giống như đã trừng đến sắp bật ra, gương mặt đờ đẫn cuối cùng cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc giận dữ, há miệng mắng:

“Đại thiếu gia chết không nhắm mắt thì sao có thể đi được, nhị thiếu gia, vì thằng nhóc kia mà cậu không hề nhớ rõ chút nào những điểm tốt của đại thiếu gia ư?! Không đúng, cậu chỉ là không nhìn thấy linh hồn của đại thiếu gia, mỗi đêm cậu ấy đều quanh quẩn trong thôn, cậu ấy đang tìm kiếm nhị thiếu gia đấy. Đúng vậy, chỉ cần nhị thiếu gia nhìn thấy đại thiếu gia, chỉ cần chôn cất hai người cùng nhau là được rồi, vĩnh viễn không cách rời nữa.”

Tự vẽ ra một kế hoạch tương lai tươi đẹp, ông già mang theo nụ cười giả tạo, ánh mắt có khuynh hướng dần trở nên cố chấp điên cuồng. Bất chợt, tiếng cười khanh khách lẫn trong cổ họng bị một lực ép rất mạnh đè nén vang lên tiếng kêu ‘rắc rắc’, thân hình còng xuống của ông già đột nhiên ngửa về phía sau, lưng eo và tứ chi gãy gập kéo dãn ra, cơ bắp và xương cốt bị xoay lệch vị trí phát ra tiếng vang ghê người, tiếng cười vẫn quẩn quanh, tám cái càng thò ra khỏi quần áo, mấy cái càng khua loạn lên, nó từ từ xoay người qua, cái đầu của ông già rủ xuống nhưng mang theo nụ cười âm lạnh giả tạo:

“Nhị thiếu gia, đừng tùy hứng nữa.”

Câu trả lời của Kiều Mịch là bước xuống thềm đá rồi đóng rầm cánh cửa hầm lại, ngăn cách với lão quái vật.

Có vẻ như không kịp phản ứng, lão nghiêng đầu hồi lâu mới ngây ngốc phát hiện ra con mồi đã chạy trốn, vẻ mặt cuối cùng cũng hiện ra biểu tình giận dữ, mấy cái càng cong lên đập mạnh vào cánh cửa, dùng càng cuối bén nhọn như lưỡi lê chém lên cánh cửa.

Kiều Mịch bám lấy vách tường bước xuống dưới, đi không được bao lâu đã nghe thấy tiếng cửa gỗ bị đập ầm ầm, anh không hề quay đầu lại, mắt đã dần dần thích ứng được với bóng tốt, cuối cùng cũng đi đến bậc thang cuối cùng rồi chạm được đến mặt đất.

Hầm này có vẻ rất lớn, cách đó không xa dường như còn có ánh sáng lóe lên, nữ quỷ đứng ở đó vẫy tay với anh, anh cố gắng bước đi thật nhẹ nhanh chóng chạy qua, lén nhìn vào bên trong dò xét.

Ánh sáng đến từ một vật sáng kì quái trên nóc nhà, hình dáng giống như tinh thạch, ánh sáng phát ra cũng không đồng nhất mà đủ các loại vàng xanh lam lục, mà dưới ánh sáng chiếu rọi kia có… người sống được treo lần lượt? Không biết đã bị cho ăn cái gì mà cả đám bọn họ bụng to như cái đấu, mắt hấp háy, từ ***g ngực phập phồng vững vàng có thể thấy được bọn họ vẫn đang sống, nhưng dưới ánh sáng đủ màu kia lại không nhìn ra được sắc mặt thế nào.

Nữ quỷ đã dẫn đầu lướt qua mấy xâu người treo này, Kiều Mịch đành phải theo sau, nhìn kĩ mấy người này lại thấy được vài gương mặt quen thuộc, có vẻ là mấy nữ sinh bận rộn trong phòng bếp sáng nay, nhưng lại không nhìn thấy Lại An Bình và Lý Dĩnh, có lẽ không phải là tất cả mọi người đều bị bắt. Bọn họ bị treo lên, muốn cứu cũng không phải dễ dàng, Kiều Mịch quyết định phải đi tìm Mạnh thiếu gia trước rồi xem có thể cứu được hay không.

Bỗng dưng, môi của một người treo ở đằng trước hơi mấp máy, một con nhện to cỡ lòng bàn tay chui ra, bò qua bả vai, dọc theo cánh tay rồi biến mất.

Kiều Mịch ngẩn người, bước chân lập tức nhanh hơn, anh lo rằng trong bụng của Mạnh Tĩnh Nguyên và Hắc Khuyển cũng sẽ nuôi ra một đống nhện như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.