Quay lại tứ hợp viện thì đã là hơn nửa đêm, Đường Mộng Kiệt vui vẻ hớn hở chiếm phòng tắm trước, đang chuẩn bị tắm rửa tẩy sạch một thân chật vật rồi ngủ một giấc thật ngon, lúc cởi ra chỉ còn một cái quần lót thì lại bị Mạnh Tĩnh Nguyên nhấc chân đạp một cái bay ra ngoài.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen ngồi trong sân khóc oa oa:
“Quá tàn nhẫn, sao cậu có thể đối xử với tôi như thế.”
Đáp lại anh ta là tiếng cửa phòng tắm đóng sầm lại vang lên một tiếng rung trời.
“Chậc chậc, nhóc con chưa được thỏa mãn dục vọng thật đáng sợ.”
Đường Mộng Kiệt lải nhải đứng lên, ôm lấy đống quần áo bị đá ra cùng với anh ta, dưới con mắt soi mói của đám quỷ cùng yêu đầy trong viện vừa ngáp dài vừa quay lại phòng dành cho khách:
“Chậc, viện này sao không biến thành phòng xép chứ, đúng là phiền toái.”
Đạp khách ở nhờ không hiểu chuyện ra ngoài, Mạnh Tĩnh Nguyên túm lấy vạt áo Kiều Mịch kéo mạnh sang hai bên, cúc áo bung ra rơi đầy đất.
Kiều Mịch thấp giọng hô:
“Sao thế? Nút áo rơi hết rồi.”
“Quần áo của anh thế này rồi mà còn muốn à?”
Mạnh Tĩnh Nguyên trừng mắt đầy ghét bỏ nhìn cái áo sơ mi trắng đã dính đầy máu và bùn đất, sau đó lại động tay cởi thắt lưng quần.
“Cũng phải, đúng rồi, cậu cởi quần áo tôi ra làm gì?”
“Tắm rửa.”
“A, tự tôi tắm là được rồi.”
“Câm miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quy/3042716/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.