Đã có hai người đi cùng, Tiết Tư Thương cũng chấp nhận:
“Mấy người muốn đi thì đi, nhanh chóng sắp xếp thời gian tiếp xúc với bọn họ, bất kể mục đích của hung thủ là gì cũng không được kéo dài quá lâu… Nhìn bảy người chết này đều là nữ tính hướng âm, tối hôm qua chúng ta nhìn qua là…”
“Bé gái.”
Đường Mộng Kiệt nhướn mày cao cao, bất ngờ túm lấy tay Kiều Mịch, cực kỳ hưng phấn:
“Tiểu Kiều, lần trước cậu thấy mấy cô đó ngã chết vẫn mỉm cười đúng không?”
Kiều Mịch vuốt nhẹ cằm:
“Ừm, bác sĩ Khương nói có thể là bọn họ ăn phải thuốc gây ảo giác.”
“Không phải.”
Tạ Duệ Đường rùng mình một cái, thấp giọng nói:
“Trong bản báo cáo nghiệm xác của họ cho thấy trước khi chết mấy người phụ nữ đó không có dấu hiệu cắn thuốc.”
“Vậy thì…”
Kiều Mịch không còn cách giải thích nào khác, lặng lẽ nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nguyên.
Mạnh Tĩnh Nguyên hơn nhướn mắt lên, vươn chân đạp về phía hai chân của cái ghế bên cạnh khiến tên nào đó cười cười mờ ám lại còn ra vẻ thần bí ngã chổng bốn vó lên trời.
“Mạnh Tĩnh Nguyên! Đồ ác ma nhà cậu, ai da, eo của tôi.”
Đường Mộng Kiệt vịn mép bàn đứng dậy, vẻ mặt cực kì ấm ức, khi chạm đến đôi mắt đỏ sậm đong đầy sát ý kia thì anh ta xoa xoa eo không cam lòng lẩm bẩm:
“Được rồi, tôi nghĩ đại khái là đồng yểm (yểm bùa dùng trẻ con),ở nước Pháp thời Trung Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quy/3042699/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.