Đã có hai người đi cùng, Tiết Tư Thương cũng chấp nhận:
“Mấy người muốn đi thì đi, nhanh chóng sắp xếp thời gian tiếp xúc với bọn họ, bất kể mục đích của hung thủ là gì cũng không được kéo dài quá lâu… Nhìn bảy người chết này đều là nữ tính hướng âm, tối hôm qua chúng ta nhìn qua là…”
“Bé gái.”
Đường Mộng Kiệt nhướn mày cao cao, bất ngờ túm lấy tay Kiều Mịch, cực kỳ hưng phấn:
“Tiểu Kiều, lần trước cậu thấy mấy cô đó ngã chết vẫn mỉm cười đúng không?”
Kiều Mịch vuốt nhẹ cằm:
“Ừm, bác sĩ Khương nói có thể là bọn họ ăn phải thuốc gây ảo giác.”
“Không phải.”
Tạ Duệ Đường rùng mình một cái, thấp giọng nói:
“Trong bản báo cáo nghiệm xác của họ cho thấy trước khi chết mấy người phụ nữ đó không có dấu hiệu cắn thuốc.”
“Vậy thì…”
Kiều Mịch không còn cách giải thích nào khác, lặng lẽ nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nguyên.
Mạnh Tĩnh Nguyên hơn nhướn mắt lên, vươn chân đạp về phía hai chân của cái ghế bên cạnh khiến tên nào đó cười cười mờ ám lại còn ra vẻ thần bí ngã chổng bốn vó lên trời.
“Mạnh Tĩnh Nguyên! Đồ ác ma nhà cậu, ai da, eo của tôi.”
Đường Mộng Kiệt vịn mép bàn đứng dậy, vẻ mặt cực kì ấm ức, khi chạm đến đôi mắt đỏ sậm đong đầy sát ý kia thì anh ta xoa xoa eo không cam lòng lẩm bẩm:
“Được rồi, tôi nghĩ đại khái là đồng yểm (yểm bùa dùng trẻ con),ở nước Pháp thời Trung Cổ có một nữ phù thủy rất nổi tiếng, người dân địa phương kiêng dè bà ta, vì muốn bà ta bỏ đi nên họ đã giết mất đứa con gái duy nhất của bà, bà ta bỏ ra vài chục năm để nghiên cứu ra đồng yểm, biến mấy thôn dân gần đó thành đồ ngu ngốc có chỉ số thông minh chỉ bằng đứa trẻ vài tuổi, nữ phù thủy đùa giỡn bọn họ, dùng phương pháp tàn nhẫn nhất hành hạ bọn họ đến chết. Đây là phép phù thủy vừa thâm độc lại vừa nguy hiểm, nguyên liệu hiếm có và yêu cầu kĩ thuật cao, nếu như làm không tốt thì người ếm bùa sẽ bị cắn trả biến thành ngu ngốc. Không thể ngờ được hiện giờ giới phù thủy vẫn còn kẻ không muốn sống mà làm thứ này.”
“Cho nên mấy con quỷ chúng ta nhìn thấy đều là bé gái.”
Đôi mày của Tiết Tư Thương hơi cau lại, đánh giá:
“Không hề có sai sót gì? Đã có thể ếm bùa khiến chúng biến thành đồ ngốc, trực tiếp giết chúng nó, thậm chí có thể khống chế chúng.”
Đường Mộng Kiệt gãi gãi đầu nghĩ mãi mà không thể hiểu được, chú thuật này sinh ra là để trả thù, nếu như có người có thể thành công tiến hành đồng yểm thì việc khống chế mấy vong linh kia càng đơn giản hơn, cần gì phải cố sức vô ích như thế? Khó có thể không tin rằng cái cô thiên kim Lưu Đại tiểu thư kia thật sự là hận bảy người phụ nữ này đến chết?
Tri thức của Kiều Mịch về cái này tuyệt không thể phong phú hơn Tạ Duệ Đường bao nhiêu nên vốn là không chen miệng được, thấy ba người khổ sở suy tư, anh mới mở miệng:
“Nếu như là Lưu Mẫn thực hiện phép phù thủy này thì có lẽ nào cô ấy cũng không biết tính nguy hiểm của phép này hay không?”
Phút chốc, đoàn người nhìn chằm chằm vào Kiều Mịch vẻ mặt cực kì hoang mang tự cho rằng mình đã nói sai điều gì rồi, thật lâu sau Tiết Tư Thương mới lên tiếng:
“Mạnh thiếu gia, trước đó không lâu cậu nói muốn tôi điều tra việc kia, chẳng lẽ là có liên quan đến việc này?”
“Hử? Có thể hoàn thành được đồng yểm thì thật không đơn giản, sao có thể không biết được sự nguy hiểm của nó? Sao có thể…”
Đường Mộng Kiệt lại nhìn tiên nữ trong tấm ảnh, vẻ mặt đông cứng, thật lâu sau mới nhếch môi:
“Được rồi, ngoại trừ là một thiên kim đại tiểu thư có thiên phú cực cao nhưng lại không biết gì về thuật phù thủy, ai nha, tôi thật muốn nhanh chóng đến gặp cô ta.”
Mạnh Tĩnh Nguyên nhớ lại trận ác trong bệnh viện là do một đôi người quỷ ngu ngốc bị người xui khiến làm ra được thì phỏng đoán của Kiều Mịch cũng có chút khả năng, nhưng rốt cuộc có thể là kẻ nào ôm tâm tư ác hiểm như thế, hại người nhiều lần đến vậy, mục đích rốt cuộc là gì? Nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen láy sâu thẳm của Kiều Mịch, Mạnh Tĩnh Nguyên ngập ngừng rồi cuối cùng mới hạ quyết định:
“Anh không cần xen vào việc này, ở lại trong viện đi, để chúng tôi xử lí là được rồi.”
Kiều Mịch tự biết bản thân mình vô dụng nhưng lần này anh cũng không ngoan ngoãn gật đầu:
“Tối hôm qua tôi nhận được một cuộc gọi kì lạ, chẳng lẽ không phải đã thể hiện rằng tôi cũng bị kéo vào hay sao?”
“Điện thoại gì?”
Tạ Duệ Đường đặt câu hỏi, so với những thứ kì quái anh nghe không hiểu kia thì anh ta càng chú ý đến tin tức Kiều Mịch bất cẩn để lộ ra hơn.
Kiều Mịch thấy ba người kia không có ý định ngăn cản thì dứt khoát giải thích chuyện này.
Mạnh Tĩnh Nguyên im lặng, Tiết Tư Thương rất lí trí bắt đầu phân tích vấn đề:
“Kiều Mịch không hề nói sai, so với bị động bị kéo vào thì không bằng lật ngược làm chủ, Mạnh thiếu gia, mang cậu ta đi theo đi.”
Đường Mộng Kiệt cũng đã được nghe qua chuyện về trận ác kia, mặt mày lập tức hớn hở mà đùa giỡn người trong cuộc:
“Ai nha, chuyện đó là thế nào vậy? Nói không chừng boss đứng sau màn này chính là bà mối đặc biệt đến tác hợp cho hai người đấy, đúng không.”
Máy vi tính đột nhiên bật ra một câu:
[Anh hùng đều thấy giống nhau.]
“Nhớ ăn không nhớ đòn.”
Lời bình của Tiết Tư Thương vừa dứt thì Đường Mộng Kiệt đã nằm dưới đất kêu ầm lên, người hành hung thì tiêu sái kéo cánh tay Kiều Mịch đi ra ngoài:
“Đi đến Học viện Nghệ thuật của thành phố A trước đi.”
“Hở?!”
Kiều Mịch bị kéo đi thì lảo đảo một chút, sau đó thấy Đường Mộng Kiệt đỡ eo chậm rãi đi ở phía sau giống như ông cụ bảy mươi tuổi, ánh mắt lại rơi trên bóng lưng vai rộng eo hẹp kia, bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi nhanh chóng chạy theo.
Ba người đều thuộc tầng lớp không xe, ra gọi một chiếc taxi rồi đến thẳng mục tiêu.
Học viện Nghệ thuật ở thành phố A là học viện về nghệ thuật nổi tiếng cả nước, bên trong có đủ loại ngôi sao quái thai, Đường Mộng Kiệt và Mạnh Tĩnh Nguyên vốn có phong cách của thần tượng, không một ai trông giống người thường, đi ở trong sân trường như vậy không hề có vẻ bất thường, ngược lại Kiều Mịch tuy rằng không có vẻ ngoài xuất sắc nhưng lại có khí chất ôn hòa nhã nhặn, càng giống người có học thức hơn nên đặc biệt thu hút ánh mắt của người khác.
Căn cứ vào tư liệu mà Tạ Duệ Đường đưa cho thì ba người nhanh chóng hỏi được phòng luyện tập của cô gái kia, vài nhóm nhỏ cũng đang chen chúc trong phòng luyện tập giống như đang tập luyện hí kịch gì đó, Đường Mộng Kiệt lập tức tập trung vào Lưu Mẫn, mà Kiều Mịch thì đẩy kính mắt tập trung nhìn thẳng vào một cô bé khác đang đùa giỡn với cô ta.
Đường Mộng Kiệt tìm được một cô gái, dùng nụ cười mỉm cực kì đẹp trai nói rằng mình muốn tìm Lưu Mẫn, cô bé còn trẻ tuổi rõ ràng là rất thích loại hình này nên lập tức chạy đi nói với Lưu Mẫn, không bao lâu sau thì người đẹp cùng đùa giỡn với cô ta ở chỗ luyện tập cũng cùng đến, nhưng cô ấy cứ nhìn Kiều Mịch chằm chằm, Mạnh Tĩnh Nguyên để ý thấy thì tức tối trong lòng, bất giác kéo người che chắn ở phía sau.
Đối phương rõ ràng là bị động tác này làm cho hồ đồ, có chút suy ngẫm nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên nhưng bước chân không hề ngừng lại, sau khi đến gần thì mới cất giọng nói mát lạnh mang theo nghi hoặc lên:
“Là anh họ Mịch?”
Kiều Mịch nhô đầu ra từ phía sau lưng Mạnh Tĩnh Nguyên, mỉm cười:
“Dao Dao.”
“Tri Dao, cậu quen bọn họ à?”
Lưu Mẫn hỏi bạn mình, dù sao cô cũng không hề quen biết ai trong ba nam sinh có phong cách khác nhau này.
Kiều Tri Dao cười ngọt ngào giải thích:
“Người đeo mắt kính là anh họ của mình, hai người kia chắc là bạn của anh ấy.”
“Em họ quái vật?”
Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu chặt đôi mày, từ trên cao nhìn xuống liếc Kiều Tri Dao một cái, trong lòng không có mấy hảo cảm.
Lên tiếng vô lễ như vậy đã dọa mấy người sửng sốt, Đường Mộng Kiệt thì tươi cười mờ ám huýt sáo một tiếng.
Kiều Mịch nhớ rõ lần trước lúc gọi điện thoại thì từng khiến Mạnh Tĩnh Nguyên không vui, chỉ không ngờ rằng cậu ta lại nhớ đến tận giờ nên cực kì bất đắc dĩ, nhưng cảm nhận được sự bảo vệ của Mạnh Tĩnh Nguyên nên anh vỗ nhẹ lên lưng cậu một cái, nói với hai người trước mặt:
“Dao Dao, bọn anh có việc tìm cô Lưu, lần sau nói chuyện tiếp có được không?”
Kiều Tri Dao giật mình nhưng cũng không cố ép:
“Cũng được, em có số điện thoại của anh rồi, lần sau gặp.”
Cô khoát tay rồi rời đi.
“Mọi người tìm tôi?”
Lưu Mẫn nhìn ba người rồi cực kì hoang mang:
“Có chuyện gì?”
“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Đường Mộng Kiệt cười xán lạn.
Lưu Mẫn im lặng suy nghĩ một chút rồi cuối cùng lại nhìn Kiều Mịch, có lẽ là nể vì Kiều Mịch là anh họ của Kiều Tri Dao nên cô gật đầu, dẫn ba người đi vào sâu trong học viện, tìm một mặt cỏ nơi các học viên thường nghỉ ngơi nói chuyện rồi ngồi xuống:
“Được rồi, các người muốn nói chuyện gì?”
Ba người cùng ngồi xuống, Đường Mộng Kiệt móc một chiếc đồng hồ quả quít cổ ra vuốt ve, cười tủm tỉm hỏi:
“Cô Lưu có biết phép phù thủy không?”
Câu hỏi này thật sự đủ trực tiếp nhưng người bình thường có hơi khó tiếp nhận, sắc mặt Lưu Mẫn thay đổi, ngữ điệu cũng lạnh nhạt hơn:
“Tôi không biết anh nói cái gì, nếu anh chỉ muốn hỏi những chuyện nhàm chán quái lực loạn thần này thì xin lỗi, tôi không tiếp được.”
Nơi Lưu Mẫn chọn cũng không vắng vẻ, cô ta muốn đi thì mấy nam sinh này cũng không thể bắt ép được, nhưng cô ta không thể đứng dậy nổi, hai chân giống như đã cắm rễ xuống đất. Cô ta luống cuống cầu cứu một đám bạn học bên cạnh, nhưng kêu mấy tiếng cũng không có ai chú ý đến. Cô ta giống như đang sống ở một không gian khác ngăn cách hoàn toàn với thế giới ban đầu:
“Sao thế này?!”
Đường Mộc Kiệt lắc lắc chiếc đồng hồ quả quít trên tay, cười hắc hắc giống một kẻ hư hỏng:
“Cô Lưu, niềm yêu thích lớn đều là chơi những trò quái lực loạn thần này thôi, chúng ta đừng giấu diếm nhau nữa, cô hiểu mà.”
Mặt Lưu Mẫn đã tái đi, Mạnh Tĩnh Nguyên và Kiều Mịch đều liếc xéo Đường Mộng Kiệt, Kiều Mịch cảm thán:
“Bây giờ nhìn anh thật giống một nhân vật phản diện.”
Đường Mộng Kiệt giật mình rồi phun ra một câu:
“Nhìn em yêu nhà cậu ấy, đó mới gọi là nhân vật phản diện.”
Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhưng cũng không ra tay.
“Rốt cuộc các người là ai?!”
Lưu Mẫn hoảng sợ nhưng lại không có cách nào thoát khỏi tình huống này, toàn thân run rẩy trông rất đáng thương.
Đường Mộng Kiệt đang cân nhắc xem có thể moi được lời của người đẹp thì lại nghe thấy Kiều Mịch hỏi:
“Chúng tôi muốn biết có phải bảy người phụ nữ nhảy lầu ở cao ốc Phương Thiên là do cô hại không?”
Câu hỏi này giống như một thanh đao nhọn đâm thằng vào tim, ‘phập’ một tiếng khiến máu văng tung tóe. Đường Mộng Kiệt nghẹn, khóe môi Mạnh Tĩnh Nguyên co rút, Lưu Mẫn trợn mắt há miệng, Kiều Mịch lại vẫn ôn hòa khiêm nhường như cũ.
“Tôi! Tôi không hại chết họ!”
Lưu Mẫn kinh hoảng, hai siết chặt, nước mắt dâng tràn:
“Tôi chỉ dọa bọn họ thôi, không chết người được! Tôi thề!”
Nói thẳng lại thu hoạch được kết quả ngoài ý muốn, Đường Mộng Kiệt và Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn nhau rồi cùng im miệng làm phông nền.
Kiều Mịch đẩy kính mắt lên nhẹ giọng an ủi:
“Đừng lo lắng, dù cô có dùng phép phù thủy giết người thì cảnh sát cũng không thể bắt cô.”
“Tôi nói là tôi không giết người!”
Lưu Mẫn thét lên:
“Tôi chỉ muốn đùa giỡn mấy ả một chút, quyển sách kia viết rõ ràng là chỉ khiến mấy ả mất tiền, bị tiêu chảy chứ không nói là mấy ả sẽ chết, không phải tôi hại chết họ.”
“Ồ, sách? Có thể cho chúng tôi xem qua không?”
“Cái đó…”
“Cô Lưu, cô không sợ quyển sách kia là lừa gạt à? Bản ghi chép của nó có thể thật sự giết người khác.”
Kiều Mịch nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Cô nghĩ mà xem, người bị cô đùa giỡn đã chết nhưng cô vốn không hề biết sẽ có chuyện gì xảy ra, cô không sợ cuối cùng nó sẽ hại chết cô hoặc những người khác ở bên cạnh cô à? Vị này chính là Đường Mộng Kiệt, anh ta nghiên cứu rất sâu về thuật phù thủy nên nói không chừng có thể giúp được cô, nếu như cô thật sự không có lòng hại người thì chi bằng hãy hợp tác với chúng tôi.”
Đường Mộng Kiệt vội hùa theo:
“Không sai, tôi chính là cao thủ, cô thật sự không cần tôi giúp đỡ?”
Lưu Mẫn do dự không thôi, thực ra từ sau chuyện không may xảy ra ở cao ốc Phương Thiên thì tâm thần cô vẫn luôn hoảng hốt, cô cũng không rõ có phải mình hại chết mấy người kia hay không, ba người trước mặt tuy cổ quái nhưng dù có hỏng thì cũng không thể hỏng bét như bây giờ nên thầm nghĩ: Anh họ của Tri Dao chắc không phải là người xấu… Sau khi cân nhắc thật lâu thì cô cũng gật đầu:
“Các người… thả tôi ra trước, tôi lấy cho các người xem.”
Đường Mộng Kiệt lập tức cất đồng hồ quả quít vào trong túi quần. Lưu Mẫn phát hiện mình có thể cử động thì ngoài ngạc nhiên còn càng tin tưởng những người này có thể giúp đỡ mình hơn. Cô lau mặt, dù sao cũng là người của khoa Biểu diễn, sau khi hít sâu liền giấu kín tất cả nỗi bất an dưới lớp mặt nạ bình tĩnh, chỉ có ba người có linh cảm cao siêu ở phía sau là biết được nỗi bất an của cô ta… Còn cả hơi thở khác thường lúc có lúc không trên người cô nữa.
Đường Mộng Kiệt và Mạnh Tĩnh Nguyên lại trao đổi ánh mắt, nếu như đồng yểm thật sự không phải do Lưu Mẫn ếm thì tuyệt đối cũng từng có liên quan. Lưu Mẫn phải đi về kí túc xá, Đường Mộng Kiệt sợ cô ta giở trò nên lại dùng vài ‘phương pháp nhỏ’ qua mắt máy quay giám sát, ba thanh niên nghênh ngang đi vào trong kí túc xá nữ, trên đường đi con mắt Đường Mộng Kiệt liên tục liếc nhìn quần áo phơi trên ban công, miệng chậc chậc mấy tiếng, dáng vẻ cực kì háo sắc.
Trong kí túc xá của Lưu Mẫn không có ai, cô lục lọi dưới bàn học một hồi rồi lấy một cái hộp giầy ra, hơi chần chừ một chút rồi mới đưa cho Đường Mộng Kiệt.
Mở hộp ra quả nhiên nhìn thấy vài thứ đáng ghét, đuôi chuột, thằn lằn khô, còn có mấy loại bột phấn và cỏ khô khác, chỉ có quyển sách là bình thường thì lại là một quyển bút kí. Mở ra xem liền thấy không ít thần chú phù thủy do bút tích của trẻ con chép lại, rất kĩ càng chân thật nhưng cũng chỉ là mấy phép phù thủy thấp kém, nếu nói mấy thứ vớ vẩn này có thể hại chết bảy cô gái thì Đường Mộng Kiệt tình nguyện chặt đầu xuống.
Nhưng…
“Chủ nhân của quyển bút kí này rất đáng nghi, so với vết tích trẻ con ở trong thì bản thân nó lại mang nhiều mùi của tà ác hơn.”
Đường Mộng Kiệt đưa quyển bút kí xuống dưới mũi hít hà như thật:
“Cô lấy được từ đâu?”
Lưu Mẫn vừa mới tiêu hóa được lời nói của Đường Mộng Kiệt, ý thức được mình không hề hại chết người thì vui mừng quá đỗi, lại càng không giấu diếm gì:
“Cái này á? Thực ra mấy trò phù thủy này rất phổ biến ở trong trường, thứ này không biết được đặt trên bàn học của tôi từ lúc nào! Tôi vốn không hề biết tại sao nó xuất hiện ở đây, sau đó vì muốn dạy dỗ mấy ả kia nên…”
Bây giờ nhớ lại Lưu Mẫn mới cảm thấy sợ hãi, sững sờ nói rõ:
“Tôi dù có căm tức bọn họ nhưng cũng không hề muốn giết họ.”
Ba người không nói gì, biết rõ không thể tìm được thêm manh mối gì từ Lưu Mẫn nữa nên rời đi. Đường Mộng Kiệt xuất hiện phía sau cánh cửa để lại một thứ gì đó, thấy Kiều Mịch tò mò nhìn chăm chú thì chớp mắt nói:
“Một món đồ chơi nho nhỏ để giám thị cô thiên kim tiểu thư này thôi, nếu có vấn đề gì thì chúng ta có thể phát hiện.”
Kiều Mịch nhìn con mắt xanh biếc chuyển động nhanh như chớp trên cánh cửa thì mỉm cười:
“Thì ra là vậy, tôi còn tưởng anh muốn rình trộm kí túc xá nữ.”
Cơ thịt trên gò má của Đường Mộng Kiệt run rẩy dữ dội, thật lâu sau mới cứng ngắc ôm vai Kiều Mịch làm ra dáng một ông anh tốt:
“Tiểu Kiều, cậu đừng có nghĩ tôi hư hỏng như vậy chứ, ha ha… Ha ha ha.”
Mạnh Tĩnh Nguyên gạt phắt cái tay chướng mắt kia ra, chen vào giữa hai người rồi túm lấy Kiều Mịch nhấc chân lướt qua.
“Hừ, chỉ cho quan lại đốt lửa mà không cho dân chúng đốt đèn.”
Đường Mộng Kiệt nhảy ra khỏi phạm vi mà cái chân dài kia có thể vươn đến rồi làm mặt quỷ.
Kiều Mịch đẩy kính mắt, nhìn cánh tay đặt trên vai mình rồi lại nhìn gương mặt bình tĩnh của Mạnh Tĩnh Nguyên, sau đó nhắc nhở Đường Mộng Kiệt:
“Mạnh thiếu gia không thích người khác chạm vào đồ ăn của cậu ấy.”
Đường Mộng Kiệt ngẩn ra, lập tức bị một chân Mạnh Tĩnh Nguyên đá dính vào tường, thật lâu sau vẫn không có động tĩnh gì, Mạnh Tĩnh Nguyên nghiêm mặt quát:
“Câm miệng hết.”
Thật vất vả mới ra khỏi kí túc xá nữ, chưa ra khỏi phạm vi một trăm mét vuông thì đã gặp được Kiều Tri Dao, cô gái xinh đẹp mỉm cười ngọt ngào nghênh đón, nhìn thấy cánh tay của Mạnh Tĩnh Nguyên thì trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng ngoài mặt thì không hề có chút thay đổi:
“Anh họ Mịch, mọi người trò chuyện với Tiểu Mẫn xong rồi à?”
Kiều Mịch cười ôn hòa:
“Ừ đúng vậy.”
“Chúng ta tâm sự đi.”
Kiều Tri Dao thật mật ôm một cánh tay của Kiều Mịch, cười dịu dàng oán trách:
“Mấy năm nay anh cũng không về quê, mọi người đều rất nhớ anh, cuộc sống ở thành phố A vẫn ổn chứ?”
Kiều Mịch vẫn chưa nói gì mà Mạnh Tĩnh Nguyên lại bực bội vô cùng bật ra một câu:
“Cô muốn anh ta ôm bệnh bò đến gặp các người à?”
Trời rất nóng nhưng lại có một cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta xác xơ.
Mạnh Tĩnh Nguyên không thèm bận tâm bọn họ sững sờ thế nào, đẩy nữ sinh đang bám lấy Kiều Mịch ra lạnh giọng nói:
“Buông cái móng vuốt của cô ra.”
Tính tình Kiều Tri Dao vốn mạnh mẽ đáo để, cô nhạy bén cảm giác được Mạnh Tĩnh Nguyên không hề có ý thân thiết, từ ánh mắt đầu tiên cô đã không thích loại tạo hình như lưu manh này rồi, tính cách cọp mẹ lập tức bốc lên:
“Tôi nói chuyện với anh họ tôi thì anh xen vào làm gì? Anh là ai?!”
Mạnh Tĩnh Nguyên nào có để cô ta vào mắt, mỉm cười hung ác độc địa:
“Anh ta là của tôi! Buông ra! Muốn tôi bẻ gãy móng vuốt của cô à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]