Nằm trong bệnh viện bốn năm ngày, Kiều Mịch đã có thể chạy nhảy cũng không có bất cứ hiện tượng gì khác thường, Khương Cố Bình dù có không muốn thế nào thì cũng không thể giữ người ta ở trong bệnh viện tiếp nữa, đành phải cho về. Xử lý thủ tục xuất viện xong, Mạnh Tĩnh Nguyên cuối cùng cũng dẫn người nằm viện năm ngày về nhà, cõi lòng Kiều Mịch tràn đầy vui mừng quay về lại nhìn thấy trong viện toàn là lá khô, đồ dùng trong nhà bị phủ bụi, thùng rác bị vùi lấp, gián và chuột chạy nhảy vui vẻ khắp nơi, bốn phía chỉ có nhà bếp chứa đầy dầu mỡ là còn sáng bóng, Kiều Mịch không khỏi liếc mắt nhìn sang người cao ráo ở bên cạnh, giống như một cây trụ bị tám ngọn gió thổi cũng vẫn bất động.
“Mạnh thiếu gia, trong viện cũng bị người ta bày trận sao?”
Kiều Mịch hoài nghi lẩm bẩm:
“Hay là tôi bước vào không gian khác?”
“Ngu ngốc.”
Mạnh Tĩnh Nguyên nhướn mày quẳng lại hai chữ rồi quay về phòng, có chút hiềm nghi là đang chạy tội.
“Không có à?”
Kiều Mịch đành chịu, xắn tay áo lên tổng vệ sinh, quyết tâm khiến cho đại viện khôi phục lại khung cảnh lúc trước, anh gõ nhẹ lên tảng đá che kín miệng giếng, đặt cái chổi tựa bên cạnh giếng:
“Thẩm Phong phụ trách lá rụng trong sân.”
Nhìn qua người đẹp mặc sườn sám:
“Tiểu Mai phụ trách lau cửa sổ.”
Tiếp đó mở máy tính gọi A Hoa ra:
“A Hoa vệ sinh phòng chính.”
Gương mặt xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quy/3042681/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.