Kiều Mịch nhìn thẳng con chó lớn đang bắt chước Spiderman trèo vào từ ngoài cửa sổ, than nhẹ:
“Hắc Khuyển, chỗ này là tầng tám, nếu ngã thì quá tệ.”
[Với bản lĩnh của gia, còn sợ ngã?!]
Hắc Khuyển trừng mắt chó trắng dã:
[Mi đừng ngắt lời vội, nói thật, mi không cảm thấy động lòng với bác sĩ kia à?]
Kiều Mịch cực kỳ khó hiểu:
“Động lòng? Tim có thể không động à?”
[… Mi là ngốc ngàn năm thật hay giả vờ khờ dại? Đây là đang lừa dối ai chứ.]
“Ai.”
Kiều Mịch đẩy kính mắt lên, ánh mắt đưa về phía cửa phòng, than nhẹ:
“Tao không động lòng.”
[Như vậy cũng thật kỳ quái.]
Hắc Khuyển nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, thò người ra tựa lên đầu giường, cẩn thận dò xét gương mặt có chút đăm chiêu của Kiều Mịch, lẩm bẩm:
[Quá kỳ lạ, mi rung động với khắc tinh là Mạnh thiếu gia, lại không hề có cảm giác với một nửa định mệnh của mình? Tại sao lại vậy chứ? Quá kỳ quái.]
Kiều Mịch kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Hắc Khuyển tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu, càng thêm tò mò:
“Vì sao nói bác sĩ Khương là một nửa định mệnh của tao?”
[Khi thân thể bọn mi có chỗ tiếp xúc với nhau, ta đã thấy được, mạng của bọn mi gần như là quấn vào với nhau, chỉ có ông trời tác hợp cho bọn mi, bị sợi chỉ hồng kia trói chặt mới có thể sinh ra liên hệ sâu đậm như vậy.]
Hắc Khuyển thấp giọng thì thầm:
[Tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quy/3042668/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.