Tùng. Tùng tùng… Tùng tùng… Tiếng trống trận ngân vang liên hồi. Từ tờ mờ sáng, hàng trăm người đã phá nát những bức tường thành bên ngoài để dọn chỗ trống cho đại quân tiến vào. Mười ba máy bắn đá khổng lồ lần lượt được đưa qua. Chỉ vài canh giờ ngắn ngủi, Hải Hoàng đã bố trí và dàn quân dày khắp mặt đất. Mười lăm nghìn người, rải rác từ khu vực bên trong tường thành cho đến ngoài rìa rừng Bão Tố. Cung thủ cùng pháp sư thì đứng phía trên các tường thành mà họ đang chiếm giữ. Tại cổng thành Đông Nam. Thế Vinh cùng Minh Nhất chú tâm quan sát. Máy bắn đá được đưa đến phía trước, chỉ cách tường thành thành Đông khoảng hai nghìn mét. Những cỗ máy này khá đặc biệt vì đã được gia cố thêm sức mạnh cũng như gia tăng tầm bắn. Vì thế chỉ cần đưa các cỗ máy này vào vị trí thích hợp thì chẳng thứ gì có thể ngăn cản nữa. Lần này, Hải Hoàng dường như quyết tâm san bằng nơi này. Ba nghìn mét diện tích giờ đây đã chen kín người. Cơn mưa tối qua dường như vô tình đã xóa đi những vết nhơ của trận chiến hôm trước. Thế nên mặt đất có phần thoáng đãng hơn so với hiện trạng máu chảy thành sông hôm qua. Giờ đây, cờ hiệu Kim Ngọc đã được phất lên. Binh sĩ hò reo, sẵn sàng đổ máu bất cứ lúc nào. Như vũ bão, họ đồng thanh thốt lên. “Kim Ngọc, Kim Ngọc, Kim Ngọc.” Âm thanh ngân vang của cả nghìn giọng nói khiến không khí trở nên hào hùng. Một sự chuẩn bị quá đáng sợ. Bên kia chiến tuyến, phía đối diện. Trọng Bảo dẫn đầu binh đoàn của mình, cạnh bên là Ngọc Mai. Theo sau anh ta, một nghìn năm trăm người. Quân số chỉ bằng một phần mười so với kẻ địch. Thế nhưng anh ta chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Nhìn thấy kẻ địch dần tiến ra bày binh bố trận, đâu đó có tiếng cười. Hiệu ứng lan truyền. Đồng loạt sau đó là vô vàn tiếng cười cất lên. Sự chế giễu. Đó là biểu hiện của kẻ thù. Trọng Bảo nhếch mép. Đối diện, Hải Hoàng dẫn đầu, ngồi trên thú cưỡi chiến tranh, từ từ tiến đến khoảng đất trống giữa hai đại quân. Không nói không rằng, Trọng Bảo cũng tiến lên. Thủ lĩnh hai bên đồng loạt tiến đến gần nhau. Binh sĩ nín lặng quan sát diễn biến. Đứng trên đài cao, Thiên Bảo cầm chặt thanh kiếm đang tựa vào thành mà quan sát. Tiểu Tuyết im lặng cạnh bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh ta. “Không khí thật hào hùng. Quả thật lần đầu tiên ta được chứng kiến một cuộc chiến như thế này.” Thiên Bảo cảm thán với cảnh tượng này. Tiểu Tuyết cười nhẹ. “So với trận thế chiến thứ hai thì trận này chẳng bằng một phần mười.” Câu nói bông đùa được nàng khẽ thốt. Điều này khiến Thiên Bảo cảm thấy áp lực phần nào được giải tỏa. Đêm qua đến rạng sáng nay, đã có quá nhiều người không thể chợp mắt. Trong số đó không ít người đã gục ngã vì mệt mỏi, nhưng vẫn phải cố gắng đứng lên. Chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến hôm nay. “Nhìn quân số áp đảo như thế này, ta nghĩ kẻ địch hẳn muốn kết thúc trận chiến chỉ trong hôm nay.” Thiên Bảo nhìn Tiểu Tuyết rồi hướng ánh mắt về phía bãi đất trống. Nơi ấy, hai vị chỉ huy vừa dừng bước. Giữa khoảng đất trống, không khí nồng nặc mùi hôi thối, cơn mưa tối qua vẫn không thể nào gội rửa hết những mùi này. Trọng Bảo khịt khịt mũi nhìn Hải Hoàng. “Xem ra ngài là Tất Biến Hộ Pháp lừng danh của Kim Ngọc.?” Trọng Bảo hỏi, giọng nói có phần tôn trọng. Hải Hoàng cười, nhìn Trọng Bảo rồi nói. “Sao ngươi nói thế?” “Chỉ cần nhìn vào binh khí mà ngài sử dụng thì cũng đủ để ta nhận ra rồi.” Giọng nói của Trọng Bảo chuyển từ tôn trọng sang đùa cợt. Hải Hoàng biết ý chế giễu cũng như khiêu khích trong câu nói. Nhưng cũng không tỏ thái độ gì. Anh ta chỉ cầm thanh kiếm mỏng dánh giắt bên hông lên, quơ qua quơ lại trước mặt. Khẽ nói. “Đoạt Hồn Kiếm, một thanh kiếm tuyệt vời. Ta hi vọng, hôm nay thanh kiếm này sẽ chẳng cần nhuốm máu.” Trọng Bảo nghe thế liền cười. “Kể từ lúc bắt đầu công thành thì kiếm của ngài đã nhuốm máu rồi.” Hải Hoàng cười theo. Rồi chợt hỏi. “Trọng Sinh đâu?. Ta nghe nói hắn là thủ lĩnh của thành Đông, được thiên hạ gọi là Bắc Thành Hộ Pháp, một con người lừng danh như thế thì sao lại có thể không có mặt được cơ chứ?” Giọng nói anh ta lộ rõ sự chế giễu. Trọng Bảo chỉ cười. “Nếu ngài sống đủ lâu trong trận chiến này thì có thể, có thể sẽ gặp huynh ấy.” Trọng Bảo khiêu khích cũng như tỏ thái độ khinh thường ra mặt. Hải Hoàng chẳng hề tức giận sau câu nói ấy, trái lại càng tỏ ra thích thú. “Xem ra các ngươi đã chấp nhận không đầu hàng.” Trọng Bảo không nói, chăm chú nhìn về phía sau Hải Hoàng rồi nhìn lên cổng thành Đông Nam, khẽ nhăn trán. “Vậy thì qua hôm nay, già trẻ lớn bé của tòa thành này sẽ chẳng còn tồn tại đâu. Ha ha.” Hải Hoàng cười lớn rồi điều khiển thú cưỡi chiến tranh của mình, quay mặt dứt khoát. Anh ta nhìn đoàn quân của mình, giơ cao tay phải lên. Nhìn thấy thế, đồng loạt mọi người cùng reo hò. Dấu hiệu thương thuyết không thành. Mà cũng chẳng hề thương thuyết. Trọng Bảo âm thầm quay lại chiến tuyến. “Hi vọng anh biết mình đan làm gì?.” Anh ta thì thầm, những từ không ai nghe thấy được. Trở về khu vực của mình. Hải Hoàng nhìn về phía cổng thành Đông Nam. Gật đầu nhìn hai người còn lại. Minh Nhất hiểu ý. Anh ta ra hiệu. Cờ lệnh lập tức được phất cao. Kèm đó là tiếng trống trận dồn dập. Tùng… Tùng… Tùng tùng… Nhịp trống từ chậm rãi rồi dần dồn dập. Tiếng tù và hòa vào tiếng trống thổi vang đất trời. Lệnh đã được ban. Mười ba cỗ máy bắn đá bắt đầu hoạt động. Trọng Bảo nhìn Ngọc Mai rồi ra lệnh cho mọi người thiết lập thế trận. Binh sĩ vòng ngoài, Pháp Sư trung tâm. Ngay lập tức, một bức màn mỏng được các pháp sư tạo lên, bao bọc lấy khu vực phía trước đại quân. Vụt… Vụt… Vụt vụt… Mười ba tảng đá khổng lồ đồng loạt bắn ra khỏi máy. Chúng lao thẳng lên cao và bắt đầu rơi xuống. Hải Hoàng mỉm cười, Minh Nhất ra hiệu. Các cung thủ lập tức giương cung. Vụt… Đồng loạt, theo sau những tảng đá khổng lồ là hàng trăm mũi tên. Lại hiệu lệnh. Cờ được phất cao. Các pháp sư trên tường thành bắt đầu dụng pháp, tạo ra hỏa công, bắn vào các tảng đá khiến chúng bốc hỏa. Từ những tảng đá bình thường nay đã trở thành những cục đá lửa khổng lồ. Trọng Bảo giơ tay lên ngang vai. Anh ta chờ đợi. Chờ đợi. Đến khi các tảng đá gần rơi xuống thì anh ta phất tay. Đồng loạt, hàng chục vòng pháp sáng lên bên trong đại quân. Gió đột ngột nổi lên, những cơn gió khá mạnh. Vì tốc độ rơi khá lâu nên khi những cơn gió mạnh này lùa qua đã khiến những tảng đá này giảm tốc độ đáng kể. Chẳng mấy chốc chúng đã chệch hướng rơi thẳng xuống trước mặt Trọng Bảo, chỉ cách anh ta vài thước. Tắt lửa. Tiếp đó là hàng trăm mũi tên lao tới. Tuy nhiên giống với những lần trước. Các mũi tên va vào màn chắn mỏng liền lệch hướng cắm xuống đất. Trọng Bảo cười đắc ý với hệ thống phòng thủ này. Tuy nhiên bên kia chiến tuyến. Hải Hoàng chẳng hề tức giận. Trái lại càng có vẻ hưng phấn. Nhận thấy kẻ địch không hề tỏ thái độ gì, Trọng Bảo khó hiểu quan sát. Bên ấy, Hải Hoàng chờ đợi. Một giây. Hai giây. Đột ngột mười ba tảng đá trước mặt đại quân lúc này bắt đầu xuất hiện những kẻ nứt. Trọng Bảo giật mình, vội vã lui lại, thế nhưng không kịp. Đùng… Uỳnh… Mười ba tảng đá đồng loạt phát nổ. Sức công phá quá mạnh. Ngọc Mai đứng cạnh chỉ kịp dụng pháp bảo vệ Trọng Bảo và bản thân. Tuy nhiên cả hai cũng bị áp lực của sức ép mà văng ra một bên. Những binh sĩ cạnh họ thì không được may mắn như thế. Trong bán kính mười mét, không còn lại gì, chỉ có khói bụi mịt mù và mười ba cái hố. Những mảnh thịt cùng máu tươi vươn vãi khắp nơi. Trông thật gớm ghiếc. Đội hình có phần rối loạn khi phía trước đột ngột bị tấn công. Thế nên mọi người không kịp xử lý. Đúng lúc ấy hàng trăm mũi tên đồng loạt bắn tới chỉ ngay sau vụ nổ vài giây. Chính vì thế, hàng chục người ngã xuống tử thương. Vụt… Máy bắn đá lại tiếp tục nhiệm vụ của mình. Lần này, tọa độ đã được căn chỉnh. Lượt bắn này, nó nhắm vào tường thành phía sau đại quân. Tường thành cuối cùng bảo vệ thành phố khổng lồ bên trong. Hải Hoàng ra lệnh. Đồng loạt, đại quân lao lên. Tiếng la hét ngợp trời, khói bụi mịt mù. Trọng Bảo lom khom bò dậy, vội vã đỡ Ngọc Mai khi nàng ta vừa dụng pháp ngăn cản vụ nổ. Nàng ta đã bất tỉnh, quả thật anh ta không ngờ rằng bên trong những tảng đá này lại có cơ quan. Vội vã ôm Ngọc Mai lui vào trong thành. Mất đi chỉ huy, binh sĩ rối loạn, thế trận vì thế mà mất đi tác dụng. Các tảng đá bắt đầu rơi khi đạt độ cao nhất định. Chúng chỉ còn cách tường thành khoảng mười mét thì… Vù… Một đợt sóng âm cực mạnh lan tỏa từ trên thành cao, sóng âm hình nón. Sóng âm va vào các tảng đá khiến chúng vỡ tan và nổ tung ngay lập tức. Đá bụi rơi khắp nơi. Mọi người tập trung về hướng ấy. Bên kia, vài người tỏ ra thích thú. Sau khi đợt sóng âm tan biến. Từ nơi phát tích sức mạnh, Trọng Sinh xuất hiện. Vừa nhìn thấy chủ soái của mình, đại quân như được xốc lại tinh thần. Họ hò reo cổ vũ. Lập tức thiết lập lại đội hình. Chuẩn bị nghênh đón kẻ địch. Trọng Sinh nhìn Trọng Bảo ôm Ngọc Mai vào thành, gật đầu ra hiệu. Liền đó nhảy thẳng xuống bên dưới mặt đất. Tiếp đất một cách nhẹ nhàng, không hề hấn gì. Tiếng trống nổi lên. “Rồi rồi, cuối cùng cũng xuất hiện”. Hải Hoàng cười lớn. Dẫn đầu đoàn quân, Trọng Bảo giơ cao cánh tay phải cầm một thanh kiếm kì lạ, rồi lao lên. Có người chỉ huy, đại quân như được tiếp thêm tinh thần. Một nghìn bốn trăm bốn mươi ba người đồng thanh hét lên và ồ ạt lao theo. Hải Hoàng cũng lao lên, hòa vào dòng người nãy giờ đang xông trận. Chẳng mấy chốc, cả hai bên đã ập vào nhau. Ngay lập tức giao tranh. Thế trận trở nên hỗn loạn. Khói bụi mịt mù. Đứng trên đài cao, quan sát khung cảnh hỗn loạn ấy, Thiên Bảo bắt đầu khó chịu. “Nàng cẩn thận, ta xuống giúp anh ta một tay.” Tiểu Tuyết gật đầu, Thiên Bảo cười rồi cầm lấy thanh kiếm của mình, nhảy thẳng xuống thành. Vụt… Các tảng đá cùng hàng trăm mũi tên tiếp tục lao tới. Trên đường tấn công của mình, Hải Hoàng chú ý thấy đằng xa, một gã thanh niên vừa nhảy từ trên tường thành xuống. Xem ra kẻ này là cao thủ, anh ta nhận định như thế khi thấy thân thủ ấy. Thế nhưng trái lại với dự tính. Anh ta lắc đầu cười khi nhìn thấy gã thanh niên này luống cuống quơ tay qua lại trên không trung. Và rồi điều gì đến cũng đến. Gã thanh niên này rơi thẳng xuống đất. Bụp… Không thấy gã ta xuất hiện sau đại quân. Chắc là đã mềm xương. Thành cao như thế, nhảy xuống chỉ có nát thịt. Hải Hoàng cười thích thú và lao vào chém giết. Đứng trên cổng thành, Thế vinh cùng Minh Nhất chỉ thấy loáng thoáng diễn biến vì khoảng cách quá xa. Dưới bãi đất lúc này vô cùng hỗn loạn. Chẳng thể biết đâu là đâu. Ầm ầm… Các tảng đá tông vào tường thành lập tức nổ tung. Một góc tường đổ nát. Đứng trên cao, Tiểu Tuyết thấy không ổn liền cùng mọi người chạy xuống bên dưới, tránh nén khu vực tấn công. Nhưng chợt nghĩ điều gì đó, nàng ta vớ ngay một thanh kiếm nằm lăn lóc trên mặt đất, chắc là của người xấu số nào đó. Nàng cầm thanh kiếm và lao ra cổng thành. “Ui da…” Thiên Bảo đứng thẳng dậy. Anh ta vừa tiếp đất không mấy suông sẻ, thế nên cơ thể giờ khá ê ẩm. Cố gắng cử động để gân cốt được thư giản. Anh ta vươn người. Rồi lao về phía biển người. … Keeng… keeng. Xoẹt… Đó là tiếng những binh khí va vào nhau và tiếng của những cú chém xuyên da thịt. Các tảng đá vẫn được bắn hướng theo tọa độ tòa thành. Hàng chục pháp sư lui lại thủ thế, cố gắng tạo trường lực làm chệch hướng một vài tảng đá. Tuy nhiên số còn lại thì quá nhanh, chúng tông vào khắp nơi và nổ tung. Khung cảnh rối loạn, bụi bay mù mịt. Một vài tảng đá bị chệch hướng va vào dãy tường thành vòng ngoài. Chúng phát nổ khiến các mảng tường thành này đổ nát, để lộ ra vực thẳm không đáy bên ngoài khu vực. Khắp khu đất lúc này đã tràn ngập vô số người cũng như binh khí. Một số ít kẻ địch thoát được biển người liền lập tức lao vào cổng thành, cố gắng chiếm lấy tòa thành này hòng lập công. Thế nhưng chặn đầu họ lại là một cô nàng. Nhìn thấy cô gái này, họ cười đắc ý rồi lao tới. Tuy nhiên không biết bằng cách nào, nàng ta có thể hạ gục chúng một cách dễ dàng như thế. Quả thật không thể tin được. Sau khi nàng ta hạ gục vài người, từ bên trong thành, một vài phụ nữ thấy thế liền cầm binh khí lao ra. Nàng mỉm cười nhìn họ. Rồi cùng nhau trấn giữ cổng thành. Một góc nào đó trong biển người. Trọng Sinh cầm một thanh kiếm kì lạ không biết từ đâu mà có chém tới tấp vào đám người xung quanh. Cứ mỗi lần chém, lại có vài luồn khí lực vô hình lan tỏa. Chính vì thế nên hàng chục người lập tức ngã xuống tử vong do bị luồn khí lực này va phải. Một món vũ khí kì lạ chưa thể hình dung. Từ tay còn lại, một ánh sáng nhỏ phát tích hình dáng của một đồng xu. Dựa vào ánh sáng đó, mặt đất xung quanh có biến chuyển nhẹ. Một vài nơi mặt đất dâng lên chắn lối, một vài nơi lại tách ra để lộ một khoảng tối đen. Vài người vô tình rơi xuống, mặt đất lập tức khép lại. Đứng trên cổng thành. Minh Nhất quan sát. “Quả thật sức mạnh của cổ xu đáng kinh ngạc.” Thế Vinh im lặng khi nghe Minh Nhất nói. “Chỉ một mình hắn ta cũng đã kéo một góc trận chiến vào thế cân bằng. Nếu như không ra tay, e là đại quân sẽ chịu tổn thất không nhỏ.” Minh Nhất tiếp tục nói. “Xem ra hai người đã quan tâm đến tổn thất rồi à?” Thế Vinh châm chích. Bất chợt anh ta nhìn thấy gì đó. Bên dưới bãi đất trống, một khu vực hỗn loạn khác. Một gã thanh niên liên tục cầm thanh kiếm màu tím xẫm chém vào vô số người. Những người bị chém không hề tử thương vì anh ta chỉ nhắm vào các bộ phận bên ngoài, tay chân, các bắp thịt. Anh ta chỉ cố gắng vô hiệu hóa những người này. Tuy nhiên sau khi anh ta chém họ thì những binh sĩ khác đã làm nốt phần việc còn lại. Họ hùa theo anh ta khiến một góc trận chiến trở nên áp đảo. Quả thật chỉ hai người mà có thể khiến hàng chục người gặp khó khăn. Điều này đáng ngạc nhiên. Minh Nhất nhìn theo hướng ấy, quan sát tình hình. “Thật không ngờ, lại có một cao thủ ẩn mình bên trong thành Đông. Xem chừng hôm nay khá là hấp dẫn. Ha ha.” Minh Nhất quan sát rồi tiến đến, hòng nhảy xuống tham gia vào trận chiến thì Thế Vinh đã giơ tay ngăn lại. “Anh hãy tới giúp Hải Hoàng, áp chế Trọng Sinh. Còn gã kia, để ta.” Thế Vinh lên tiếng. Minh Nhất thấy sự dứt khoát trong lời nói liền lui lại, giờ này không nên để mất hòa khí. Anh ta gật đầu. “Vậy ta nhường gã này lại cho anh, cố gắng mua vui đi nhá. Ha ha.” Minh Nhất cười lớn rồi nhảy xuống. Chẳng mấy chốc hòa vào đám đông, mặc sức chém giết. Còn lại trên cổng thành, Thế Vinh im lặng quan sát thêm chút nữa. Đến khi chắc chắn gã thanh niên kia là ai thì anh ta bắt đầu rờ vào chui gươm giắt bên mình. Nhắm mắt, hít thở một hơi dài. “Cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện” Thế Vinh lên tiếng và nhảy xuống. … Tường Thành Vĩnh cữu. Tầm Bảo Quán. “Đã có tin gì chưa?” Cô gái đi cùng hội chủ lên tiếng hỏi một thanh niên tầm bảo vừa đi vào. Người này lắc đầu và nói. “Vẫn chưa.” Sau khi nói câu ấy, anh ta nghĩ gì đó liền nói tiếp. “Thông tin tiểu thư đưa không mấy rõ ràng. Thêm nữa người này lại chẳng hề có tiểu sử. Thế nên… Hội Chủ…” Anh ta đang nói thì Hội Chủ xuất hiện. Vì thế câu chuyện có phần gián đoạn. Nhìn thấy thanh niên này đang chào mình, hội chủ gật đầu rồi nhìn cô gái. “Con vẫn tìm hắn ư?” Ông ta hỏi. Giọng nói khá thân thiết. Cô ta gật đầu, nhưng không nói gì cả. “Chuyện cũng đã nhiều năm rồi. Hà tất chi con còn lưu luyến.” Ông ta nói thêm. Nhận thấy mình không còn phận sự gì trong này, thanh niên kia cúi chào thi lễ rồi thoái lui. Cô ta vẫn không đáp trả lời nói của Hội Chủ. Ông ta lắc đầu ngán ngẫm. Cả hai nhìn nhau, không khí trở nên tù túng. “Lần này rời Thánh Địa, ta cũng đã đoán được phần nào dự định của con. Ta không ngăn cản nhưng tuyệt đối không hề tán thành” Ông ta nhắm mắt hít thở rồi nói. Không thấy cô ta trả lời. Ông ta cười nhẹ ngán ngẫm. Tính đi ra thì cô ta khẽ thốt. “Mỗi lần trở trời, vết thương ấy lại đau nhói.” Tiếng nói khẽ mang phần thê lương. Ông ta nhắm mắt, hít thở một hơi rồi đi ra khỏi căn phòng. Bên ngoài, người trùm đầu đang đứng đợi. Ông ta nhìn thấy người ấy liền gật đầu. Rồi cả hai men theo hành lang tửu quán, tiến xuống lầu dưới. “Xem ra nó vẫn còn có ký ức về hắn.” Hội chủ lên tiếng. Người trùm đầu đi sau, im lặng không đề cập gì. “Thôi vậy.” Hội chủ nói rồi cất bước. Bước xuống dưới lầu. Ba người tầm bảo sư trẻ đang đứng đợi. Ai nấy đều tươi vui. Hội chủ cười rồi nhìn họ. “Huyết Vũ đã là cấp bậc cao nhất trong hội ta rồi. Với đại công lần này e là chẳng có thứ gì có thể ban thưởng cho ba người được.” Câu nói của hội chủ đầy ẩn ý, ba người nhìn nhau, chờ đợi một điều gì đó không rõ. “Vì thế ta đặc cách xét duyệt ba ngươi thăng cấp lên hàng Lục Tinh.” Nghe thấy hai từ Lục Tinh. Cả ba nhìn nhau mừng rỡ. Ai ai trong giới tầm bảo đều biết rằng Tầm Bảo hội được chia thành chín cấp bậc bao gồm: Đồng. Bạc. Vàng. Bạch Kim. Hắc Kim. Huyền Thạch. Huyền Ngọc. Huyết Kim. Và Huyết Vũ. Ba người này chỉ có Văn Lanh là thuộc cấp Huyền Ngọc, còn hai hai vị tiểu thư kia đều đã đạt đến cấp độ Huyết Vũ. Thế nên cấp bậc đối với họ giờ chẳng là gì cả. Tuy nhiên khi nghe thấy Lục Tinh thì họ vô cùng vui mừng. Lục Tinh là một trong ba cấp quan trọng bậc nhất tại Thánh Địa Tầm Bảo hội. Trên thế gian rất ít người biết được Thánh Địa ấy được đặt ở đâu, thế nên nó trở thành một nơi thần thánh trong tín ngưỡng của những kẻ mộ đạo. Bất kì ai vào hội đều mơ ước được một lần đặt chân đến nơi ấy. Trước giờ họ chỉ làm việc với các chi nhánh của hội. Vì thế khi nghe thấy bản thân sẽ được thăng lên cấp Lục Tinh. Điều này có nghĩa rằng họ sẽ được đặt chân đến Thánh Địa ấy. Trở thành một trong những hộ thần tại nơi này. Điều mà biết bao người hằng mơ ước. Họ nhìn nhau rồ rối rít đa tạ. Liền đó là một buổi ăn mừng được ba người chiêu đãi nhân sự kiện trọng đại này. Thực khách hoàn toàn là người của Tầm Bảo hội. Cuộc vui đang tới phần hấp dẫn thì bên ngoài, một bóng hình lướt qua. Đang là ban ngày nhưng bóng hình này thật sự khiến người nào nhìn vào đều sởn gai óc. Người trùm đầu thấy thế liền đề phòng. Vội quan sát xung quanh. Khi nhận thấy hội chủ chẳng có gì là để ý đến bóng hình này. Ông ta mới an tâm. Dường như bóng hình này có gì đó mờ ám. Nhân lúc mọi người đang vui vẻ, ông ta thoái lui. … Khu vực đông nam tường thành. Khu chợ đồ cổ sầm uất. Người trùm đầu lẳng lặng quan sát. Ông ta vừa đi vừa nhìn hai bên. Cố gắng lắng nghe âm thanh gì đó. Nơi này ông ta chưa từng đến. Tuy nhiên vì mải đi theo bóng hình mờ ám kia nên ông ta đã đến đây. Bóng hình ấy có dáng dấp của một thiếu nữ đôi mươi, nhìn từ đằng sau cũng đủ để xếp vào hàng mỹ nhân. Thân hình thanh thoát, mỏng manh, dáng người cân đối cuốn hút. Kiệt tác của tạo hóa. Có thể là vậy. Bóng hình đi vào một góc chợ rồi biến mất. Ông ta chạy theo nhưng không hề thấy dấu hiệu gì. Ông ta đứng đó giây lát. Cố gắng dụng pháp thăm dò linh lực. Xác định vị trí. Tuy nhiên, chẳng hề cảm nhận được gì. Dù là ai thì người này cũng đã che giấu hoàn toàn linh lực của bản thân. Ngây người giây lát. Ông ta đành quay trở về quán trọ. Trong lòng có chút hồ nghi. Nhìn theo bóng dáng thì ông ta biết đó là ai, tuy nhiên cái ông ta không hiểu là tại sao người đó lại lén lút rời đi cũng như phải che giấu linh lực với ông ta. Chuyện này ông ta không hề báo cáo lại hội chủ. Chỉ mình ông ta biết, chỉ mình ông ta hay. … Đâu đó tại một quán trọ tồi tàn bên trong tường thành Vĩnh Cửu. Một nam nhân đang ngồi đó, nhâm nhi ly rượu nóng. Nhìn phong cách ăn mặt thì người này có vẻ như là từ Thanh Ngọc đến đây, cụ thể ở đâu thì không thể biết. Trên bàn, bày biện vô số đồ ăn thức uống nhưng lại chỉ có một mình anh ta. Điều này khiến mọi người chú tâm. Chắc chắn anh ta sẽ không thể nào ăn hết số thức ăn này. Đó là nhận định của nhiều người. Anh ta cũng biết điều đó, chỉ là không tiện nói. Khoảng nửa canh giờ sau. Từ bên ngoài quán trọ, một cô gái ăn mặt thướt tha bước vào. Vóc dáng mảnh mai cùng bộ y phục bắt mắt ngay lập tức khiến mọi người chú ý. Chỉ có điều cô ta lại che mặt bằng một tấm vải thưa. Nhìn trực diện thì khó mà hình dung được là ai. Theo quan sát của những thực khách nhiều chuyện thì có vẻ như hai người này là tình nhân, lén lút hẹn nhau đến đây để tâm sự. Có lẽ thế. Cô gái nhìn nam nhân này, không nói, thản nhiên kéo ghế, ngồi xuống. Nam nhân này nhìn cô ta rồi khẽ cười. Vẫn cứ gắp thức ăn cho vào miệng. Không thèm bắt chuyện. Dường như anh ta muốn cô nàng phải lên tiếng trước. Và đúng như vậy, nhìn thấy nam nhân này không hề có ý tôn trọng mình, cô nàng lập tức lên tiếng. “Nào, ngươi nói đi. Sao lại cho ta biết thông tin ấy?” Cô nàng hỏi anh ta. Uống một ly rượu rồi từ từ đặt xuống. Anh ta nhìn cô nàng. Hai tay đan vào nhau đặt lên bàn. “Xem ra người này với cô quả thật có quan hệ phức tạp.” Câu nói khó hiểu, khiến cô nàng hỏi lại. “Ngươi không cần biết. Nói đi, người đó hiện đang ở đâu?” Anh ta giơ hai tay ra vẻ không biết gì cả. “Cái ta cần, cô chưa đưa ta. Ta không thể nói.” Cô nàng nghe thế liền nói. “Thế ngươi cần gì ngoại trừ thứ ấy.” Anh ta cười, hiển nhiên mọi chuyện đang thực hiện đúng theo dự tính của anh ta. “Ta biết thứ này quá khó đối với cô. Thế nên ta sẽ yêu cầu một thứ khác đơn giản hơn.” “Là gì, ngươi mau nói đi.?” Anh ta trầm ngâm. Ra chiều suy nghĩ. Cố ý để nàng ta phải nóng lòng, sốt ruột. “Ngươi nói đi.” Cô nàng thúc giục. “Cái ta cần, là sự giúp đỡ của Tầm Bảo hội” Cô nàng ngạc nhiên. “Giúp đỡ, ngươi muốn giúp gì?” “Tấn công Mê tộc” Vừa nghe thấy thế, cô nàng giật thót đứng bật dậy khiến mọi người chú ý. Nhận thấy hành động khiếm nhã của mình, cô nàng lập tức ngồi xuống. Tránh gây chú ý. “Ngươi điên ư? Mê tộc, ngươi có thù hằn gì mà lại muốn tấn công?” Cái này ta không thể nói.” “Vậy thì ta không thể giúp.” Nghe cô nàng này đáp trả, anh ta cười, đứng dậy. Lấy trong túi ra một đồng vàng đặt lên bàn. “Vậy thì ta cũng không thể cho cô biết người đó đang ở đâu. Cô hãy suy nghĩ đi.” Cô nàng đứng dậy nhìn anh ta. “Việc gì ta phải tin ngươi. Ngươi nghĩ bây giờ ta không dám bắt ngươi khai ư?” Anh ta cười rồi bước ra khỏi quán trọ. “Cô dám, nhưng cô sẽ không làm thế. Ha ha.” “Rốt cuộc ngươi là ai? Làm sao để ta tin và liên lạc?” Anh ta tiếp tục cười. “Khi nào ta thích thì tự khắc ta sẽ tới gặp cô. Chỉ có điều lúc ấy ta cần một sự xác nhận.” “Ngươi nghĩ ta không thể tìm ra người đó ư. Ngươi cứ mơ đi.” “Vậy thôi nhé. Ta cũng không quan tâm lắm chuyện này. Ta còn thời gian. Cô cứ từ từ thưởng thức thức ăn. Bỏ uổng lắm.” Vừa dứt câu nói thì bên ngoài trời đột ngột âm u, một tiếng sét chói tai vang lên. Âm thanh khá lớn khiến mọi người giật mình. Đến khi hoàn hồn thì nam nhân kia đã khuất sau dòng người. Còn cô nàng này thì cũng chẳng thấy đâu. Không biết chuyện gì đang diễn ra. Chủ quán lấy tiền và thu dọn thức ăn. Một buổi sáng hỗn loạn nhanh chóng trôi qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]