Đại mạc Hỏa Ngục.
Nay chỉ còn là tên gọi trong quá khứ.
Một bình nguyên rộng lớn đang ngày càng phát triển, xanh tươi màu mỡ.
Nơi đây, chứa đựng một ốc đảo xinh đẹp.
…
Một góc nào đó bên trong sàn đấu tử thần.
Ba con người đứng nhìn nhau.
Ánh mắt thân quen thuở nào.
“Ông đã thấy chưa?.”
Quốc Bình nhìn Trấn Bình và nói.
Trấn Bình gật đầu.
“Quả thật ông ta không hề tầm thường.”
Từ hướng đối diện, Nhất Đẳng ung dung thư thái, không có vẻ gì mệt mỏi.
“Sao nào, ông có chịu đưa nó cho ta?”
Nhất Đẳng lên tiếng và nhìn vào các viên bi đang bay lơ lửng cạnh bên.
Trấn Bình cười khổ.
“Ông có thể nói cho ta biết, sao ông lại cần nó không?”
Trấn Bình dò hỏi, xem thử mục đích của ông ta là gì.
Nhất Đẳng trầm ngâm rồi khẽ thốt.
“Chắc ông cũng biết về truyền thuyết Bát Đạt Cổ Sinh?.”
Trấn Bình nghe thế tỏ ra ngạc nhiên cực độ, tuy nhiên không hề để lộ vẻ gì trên khuôn mặt.
Quốc Bình cạnh bên cũng hưởng ứng.
“Đó chỉ là truyền thuyết. Hà tất gì ông phải nhọc lòng như thế?”
Trấn Bình trả lời, cũng không quên hỏi thêm.
Nhất Đẳng nghe câu trả lời, chỉ cười.
“Nếu ta nói rằng truyền thuyết ấy là dựa vào lịch sử mà định hình thì sao?”
Nhất Đẳng tiếp tục đưa ra ẩn ý trong câu hỏi.
Trấn Bình lắc đầu.
“Không thể nào. Trong lịch sử chẳng có dòng thời gian nào từng đề cập đến sự tồn tại của Bát Đại Cổ Sinh cả.?”
Nhất Đẳng cười lớn.
“Ha ha. Nếu ta nói, chính Bát Đại Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739350/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.