Kim Ngọc Đế Quốc. Bạch Tháp. Khu vực ngoại vi. “Xin hỏi. Vị đây là…” Thanh Thảo nhìn Tấn Lộc đang lặng lẽ tiến đến cổng và hỏi. Trần Long nhìn xung quanh, khắp nơi đổ nát, thỉnh thoảng lửa cháy, anh ta nhận ra ý đồ thù địch của người này. Khẽ nói với Thanh Thảo. “Xem ra hai ta có việc phải làm rồi đấy.” Thanh Thảo cười. Lẳng lặng lấy ra một đồng xu, nắm chặt trong tay. Tấn Lộc nhìn thấy đồng xu ấy khẽ khựng lại một chút rồi cười. “Xem ra ngươi là một hộ pháp.?” Thanh Thảo gật đầu cười. “Đúng. Ta là một hộ pháp. Thế ngươi là ai, đến đây vì mục đích gì?” “Ta là ai ư? Ha ha. Ta là ai ngươi chắc chẳng cần biết. Còn mục đích của ta… hừm, chỉ là hôm nay đến đây dạo chơi.” Trần Long nhận thấy kẻ lạ kia có ý khinh thường liền lên tiếng chen ngang. “Hỗn láo. Dám ngang nhiên xông vào chánh điện. Ngươi có còn coi quốc pháp ra gì không?” “Quốc pháp. Ha ha. Ta không phải người ở đây thì quốc pháp gì đó ta sao biết. Nào. Hai ngươi có bản lĩnh gì, cho ta xem đi nào.” Thanh Thảo nghe vậy liền lui lại đề phòng. “Xem ra kẻ này có ý khiêu khích. Chúng ta không nên mắc lừa.” Trần Long gật đầu đồng tình cũng như quan sát động thái của kẻ lạ kia. Tấn Lộc cười mỉm nhìn cả hai. “Sao. Không muốn à?. Vậy thì để ta trình diễn trước nhé. Vũ…” Dứt câu nói, anh đột ngột nói một từ rồi lao tới khiến hai người kia bất ngờ, vội vã dụng pháp phòng thủ. … “Thất Huyền Tinh, Khải Hoàn Tự, Cổ Nghi. Hừm…” Quốc Bình trầm ngâm. “Xem ra hôm nay ông hơi phô trương thì phải.” Nhất Đẳng mỉm cười thân thiện. Liền đó liên tục xoay chuyển các viên bi tấn công Trấn Bình khiến ông ta cật lực đỡ đòn. Thẻ bài trong người ông ta sáng hằn lên một ký tự khác. Ầm… Kình lực phát tán từ thẻ bài đẩy lui Nhất Đẳng đi một đoạn. Nhưng cũng chỉ có thể, không còn gì khác. Nhất Đẳng phủi phủi vạt áo rồi lại lao lên. Tuy nắm giữ Quỷ Thư nhưng Trấn Bình cũng chẳng tìm hiểu hết được bí mật bên trong nó. Thế nên ngoài việc tăng cường sức mạnh cũng như triệu hồi thì ông ta chỉ còn lại vài chiêu. Giống như lúc tấn công Thiên Bảo lúc trước. Ông ta nhảy lùi lại về phía sau. Dụng lực. Tức thì vô vàn thanh kiếm từ đâu lao ra. Khả năng điều khiển đồ vật không phải là hiếm nhưng để đạt đến trình độ ông ta thì chẳng có mấy người. Những thanh kiếm xoay vần xung quanh ông ta. “Thất Huyền Tinh là vũ khí ta tạo nên từ một bản vẽ các vũ khí thượng cổ ta vô tình tìm được. Kết hợp với thuật rèn binh khí bằng Hắc Thiết. Thế là một vũ khí có sức mạnh khủng khiếp đã ra đời, ha ha. Giờ ông hãy nếm thử đi.” Nhất Đẳng nói rồi đứng im. Ông ta nhắm mắt, rồi mở ra. Tức thì như có linh tính, bảy viên bi lao tới Trấn Bình. Trên đà lao tới chúng hòa vào nhau tạo thành một mũi tên dài. “Khả năng tự chuyển hóa của Hắc Thiết quả thật quá đáng sợ.” Nhất Đẳng nói và nhìn về phía trước. Sức mạnh này mấy ai cảm nhận được. Đứng đằng sau, Quốc Bình lo lắng. Nhưng ngược lại với lo lắng ấy, Trấn Bình cười. Ông ta dùng Hắc Thuật tạo ra vài thanh kiếm nữa. Rồi hòa chúng với những thanh khác đang bay lơ lửng trên cao. Dụng một lực tác động vào chúng. Khiến các thanh kiếm lao về phía mũi tên đen đúa kia. Ầm… Một xung chấn hình bán nguyệt lan tỏa ra hai bên tả hữu. Xung chấn mạnh đến nỗi khiến các vách tường xug quanh đổ xập. Mũi tên và các thanh kiếm chạm vào nhau đồng thời văng ra. Không dừng lại ở đó và không để mất thời cơ. Nhất Đẳng lao tới, giơ cánh tay chộp lấy mũi tên. Dụng lực. Lập tức mũi tên hóa thành một thanh trường kiếm. Thấy thế Trấn Bình cũng mau chóng tạo thêm một cây kiếm khác. Cả hai lao vào nhau. Thế nhưng trong khoảng khắc Trấn Bình vừa lao tới thì Nhất Đẳng lại nhảy lui lại. Thanh kiếm trên tay ông ta tan biến thành các viên bi đen tuyền. Nó xoay vần xung quanh. Trấn Bình nhận thấy điều bất ổn thế nhưng không kịp. Nhất Đẳng dụng pháp. Cổ xu Cổ Nghi sáng hằn lên. Các kỳ thú bị bất động nãy giờ đột ngột cử động. Trong trạng thái mơ hồ, chúng nhìn thấy Trấn Bình đang cầm kiếm lao tới thế nên chúng quay qua tấn công ông ta nhằm tự vệ. Vội vã tránh né những cú quật cứng cáp của chúng. Ông ta lui lại vài bộ. Pháp thuật vì thế cũng tan biến. “Không ngờ ông lại nhát như thế. Ông không dám đối đầu ta ư.?” Trấn Bình tức giận. “Ha ha. Ta mạnh gì thì dùng đó thôi. Đấu pháp sinh tử thì ta chỉ dụng thuật thích hợp. Và giờ. Để phân biệt sức mạnh. Ta sẽ cho ông thấy.” Dứt câu nói Nhất Đẳng tạo một vòng pháp khác. Rồi đặt cổ xu vào trung tâm. Các viên bi bay xung quanh. “Không lẽ”. Quốc Bình đằng sau khẽ thốt. Nhìn Trấn Bình đang bị kỳ thú dồn vào góc chết. Nếu như lúc này Trấn Bình dụng pháp đỡ đòn của Nhất Đẳng thì sẽ không thể phòng thủ được khi kỳ thú tấn công. Nhất Đẳng mỉm cười với kế này. “Để ta cho ông thấy thế nào là sức mạnh của thời gian.” Dứt lời ông ta dụng pháp. Vù… Gió đột ngột thổi mạnh, cây cối xung quanh gãy đổ, bụi bay mù trời. Vòng pháp sáng lên và quay xung quanh cổ xu. Vụt vụt. Các viên bi hòa làm một và trở thành viền ngoài của vòng pháp chú. Các cổ ngữ sáng hằn ánh lục bên trong đồng xu bé nhỏ. Và rồi… Ầm… Một kình lực mạnh mẽ bắn ra từ vòng pháp. Mạnh đến nỗi khiến Nhất Đẳng bị hất văng ra sau vài bước, lảo đảo, đứng không vững. Vòng pháp tan biến. Kình lực lao đi như vũ bão. Nó xuyên qua các kỳ thú lập tức khiến chúng trở nên lão hóa và tan biến sau đó ít giây. Thời gian dường như được thúc đẩy mãnh liệt nếu va chạm với luồn kình lực này. Quả thật choáng ngợp với luồn kình lực khổng lồ này. Trấn Bình vội vã dụng pháp. Quỷ Thư biến thành một cuốn sách to lớn chắn trước mặt cùng lúc xuất hiện vô vàn những khí đen quay xung quanh. Hắc Thuật từ trong Quỷ Thư tuôn trào. “Xem ra nãy giờ ông giấu đòn” Trấn Bình cười rồi dùng hết sức kết hợp, vận dụng các vũ khí khác hòa vào làm một trở thành một tấm khiên lớn cố gắn ngăn chặn luồn kình lực đáng sợ kia. Đùng… … Tòa Bạch Tháp. Nguy nga tráng lệ. Binh lính thị vệ từ các khu vực khác đang ùn ùn kéo đến quảng trường lớn dẫn lối vào chánh điện. Tại đây, đang có cuộc đấu pháp giữa ba người. Xung quanh quảng trường, la liệt người bị thương. Những người còn lại thì không dám tấn công hoặc chính xác hơn là không thể tấn công. Một trường lực vô hình được tái tạo đã ngăn cách họ với ba người bên trong kia. Và giờ, ba người này đang dần đánh vào chánh điện. … Quá giữa trưa, thời tiết nóng bức. Quan sát đã lâu, thế nhưng hai bên vẫn chưa có ý tấn công. Mặt trời đã quá đỉnh đầu. Hải Hoàng đứng trên tường thành thong thả nhìn đại quân của mình, mỉm cười đắc í. Trọng Bảo thì đã ngồi xuống, đặt một chiếc bàn canj bên, ngồi nhâm nhi tách trà nóng cùng mọi người. Anh ta không hề có ý định tấn công. Trái lại hành động này càng có phần khiêu khích. Thiên Bảo cùng Tiểu tuyết cũng như Ngọc Mai và các pháp sư khác thì đang đứng sau Trọng Bảo. Nhìn đại quân khổng lồ của kẻ định rồi quan sát tình hình. Thỉnh thoảng họ nhìn về phía các cổng thành, nơi ấy khói lửa ngập trời, đổ nát thê lương. Thời gian như không chờ đợi, con người cũng vậy. Việc gì đến cũng sẽ đến. Dường như không thể chờ đợi lâu hơn nữa, Hải Hoàng ra lệnh tiến công. U… Tiếng tù và, tiếng kèn phối tiếng trống vang lên. Âm thanh ngợp trời. Từ đằng xa, trên tường thành phía Đông Nam. Thế Vinh thoáng nét giật mình, nhìn Minh Nhất. Minh Nhất cũng vậy, dường như cả hai nhận thấy gì đó bên kia đại quân, khu vực khoảng đất trống. Thế nhưng quá trễ. Đại quân nhận được hiệu lệnh. Bắt đầu tiến quân. Ồ ạt như vũ bão. Đại quân như những trận cuồng phong trong ngày bão, cuốn bay mọi thứ. Tiếng bước chân động trời, tiếng hét xé mây. Hải Hoàng bình tĩnh chỉ huy thế trận. Cờ lệnh phất lên. Một nghìn binh được triển khai tấn công vào đoàn quân khoảng năm trăm người của Trọng Bảo. Trọng Bảo mỉm cười, nhìn quân đoàn đang tiến đến. Nhẹ nhàng ra hiệu. Nhận được hiệu lệnh. Một người kế bên phất cờ. Ngay lập tức mười người đồng loạt đánh trống. Tiếng trống ngân lên vang trời. Theo nhịp. Tùng… Tùng… Tùng tùng… Tùng… Cứ như thế lặp lại năm lần. Đại binh lao đến gần hơn, tiếng trống càng dồn dập hơn. Đằng sau đoàn quân đang tiến công là hai trăm cung thủ chờ lệnh tấn công của Hải Hoàng. Anh ta quan sát. Khoảng cách đã gần kề. Và rồi anh ta ra hiệu, cờ lệnh phất lên. Lập tức. Hàng loạt mũi tên như mưa được phóng khỏi cung. Nhìn thấy cơn mưa tên ấy, Trong Bảo ra lệnh. Tiếng trống thay đổi theo cờ phất. Tùng tùng… Tùng… Ba nhịp liên tục bốn lần. Ngay tức khắc sau lần thứ tư tiếng trống ngân vang, các pháp sư đứng sau binh đoàn bắt đầu dụng pháp. Họ tạo một trường lực bảo vệ các binh lính. Những mũi tên lao tới va vào trường lực đều chệt hướng. Phần lớn văng qua hai bên, phần còn lại rơi xuống đất. Mỉm cười, Trọng Bảo ra hiệu. Tiếng trống lại thay đổi. Đại quân của Hải Hoàng chỉ còn cách khoảng một trăm mét. Trọng Bảo đứng dậy. Nhìn mọi người. Mọi người gật đầu. Liền đó khoảng đất trống trước mặt hai binh đoàn như có cơ quan. Mặt đất lập tức tách ra, để lộ bên dưới toàn là chông gai. Không những thế, hai bên tả hữu, mặt đất cũng tách ra, xuất hiện nhiều hỏa công, hỏa công từ từ trồi lên, nhắm vào một nghìn người này Các pháp sư thành Đông đồng loạt tạo ra khói bụi. Che tầm nhìn. Chắn ngang đại quân. Hòng dụ đại quân tiến vào tử địa. Nhưng không được bao lâu. Bên Hải Hoàng đã phá tan pháp chú. Trời thoáng đãng cũng là lúc đai quân của Hải Hoàng nhận thấy hầm chông trước mặt. Dù cách xa hầm chông nhưng cũng đã quá trễ. Lớp người đi trước dừng lại nhưng lớp sau vẫn tiến tới. Vì thế tạo ra hiện tượng xô đẩy. Hàng chục người phía trước mất đà mà lao xuống hầm chông tử thương. Đúng lúc này, hỏa công hai bên tả hữu bắt đầu tấn công. Hỏa lực mạnh mẽ từ những khẩu pháo bắn vào đại quân. Ầm ầm. Đùng… Khói bụi mù trời, người người văng la liệt. Một số không còn toàn thây, số khác thì bị thương trầm trọng. Tiếng la hét ngợp trời, trời nào thấu. Đại quân hoảng loạn, nếu tiến tới thì sẽ rơi vào hố chông. Còn lùi lại thì không thể. Hai bên thì bị đạn pháo bắn. Không còn cách nào. Đại quân chuyển hướng, liều mạng tấn công hai bên. Nhắm vào đám người đang sử dụng hỏa công mà tiến đánh. Nhận thấy tình hình phức tạp không như dự tính ban đầu. Hải Hoàng ra lệnh. Hàng chục pháp sư nhập cuộc. Họ lao về phía trước. Kết hợp pháp chú với nhau cũng như địa hình. Tạo ra những tảng đá lớn. Hỗ trợ đại quân. Nhận thấy kẻ địch đã nằm trong tầm tay. Trọng Bảo cười. Ra hiệu. Cờ lệnh phất lên, tung bay trên tường thành. Trống đổi nhịp. Tùng tùng tùng… Tùng… Ba dài một ngắn, lần lượt sáu lần. Hai bên hỏa công được binh lính sử dụng lập tức hạ xuống. Cơ quan khởi động. Mặt đất liền lại như chưa hề có chuyện gì. Thay vào đó là các cây công bên dưới hố chông đột ngột phóng lên. Chúng lao lên cao rồi rơi xuống đám người đang hỗn loạn kia. Hàng chục người vô tình bị cắm xuyên cơ thể. Các pháp sư phía sau vội vã tạo pháp chú dâng tường bảo vệ. Ngăn cách những cây chông với binh lính. Lại thêm cơ quan được khởi động. Hỏa công từ những hố chông dâng lên. Bắn vào các bức tường đá mà pháp sư bên kia vừa dụng pháp xây dựng. Tường đá vỡ nát cũng là lúc các pháp sư thành Đông tấn công Hàng chục vòng pháp chú lớn nhỏ xuất hiện trên không trung. Từ những vòng pháp đó bắn ra vô vàn những binh khí có sát thương cao. Chúng nhắm vào đại quân. Pháp sư bên Hải Hoàng dù gì cũng không phải hạng xoàng. Đều là Pháp Sư của đế Quốc Kim Ngọc. Thế nên họ lập tức tạo ra trường lực bảo vệ. Đại quân nhận được trường lực, như hổ chắp thêm cánh. Lập tức ồ ạt tấn công. Chẳng mấy chốc họ đã tiêu diệt được hỏa công chắn ngang lối. Hải Hoàng cười. Trọng Bảo im lặng quan sát. Rồi ra lệnh. Lập tức từ dưới mặt đất, hàng chục người mang theo những quả đạn hỏa công nhỏ lao ra. Họ trà trộn vào giữa lòng địch. Trọng Bảo thở dài. Nhắm mắt. Đùng… Đùng đùng… Những tiếng nổ lớn liên tục phát ra. Uy lực của các vụ nổ kết hợp với nhau khiến sức công phá mạnh hơn nhiều lần. Thêm nữa bên dưới mặt đất này toàn là chông ngầm. Chẳng mấy chống số lượng pháp sư cũng như binh lính còn sống đã không còn nhiều. Hải Hoàng tắt nụ cười bởi những kẻ cảm tử này. Anh ta không ngờ thành Đông lại có hạ sách như thế. Nhưng vẫn không lo lắng. Anh ta ra lệnh. Hai nghìn người nữa tiến lên. Chiến thuật lấy quân số đè người. Anh ta không màng tổn thất, anh ta không quan tâm. Với con số gấp đôi đoàn quân vừa rồi. Liệu còn gì có thể ngăn cản. … Đâu đó giữa bình nguyên. Một vụ nổ khổng lồ xảy ra khiến ốc đảo nhỏ bé rung động. Dường như nó mới chỉ vừa diễn ra. Bên trong sàn đấu mà nay đã trở thàng một công viên nhỏ. Khói bụi mù mịt. Nhất Đẳng mỉm cười. “Xem ra ông đã quyết định nhập cuộc?.” Trước mặt Nhất Đẳng là hai đồng xu nhỏ đang bay lơ lửng, chúng tạo thành hình thái cực âm dương. Sau chúng là Quốc Bình đang dụng pháp tạo trường lực. Ông ta vừa ngăn cản một sức mạnh hủy diệt. Dòng thời gian mà Nhất Đẳng vừa sử dụng quá đáng sợ. Toàn bộ kỳ thú đã bị ông ta tiêu diệt chỉ trong một đòn. Nếu như trúng đòn này thì chắc chắn Trấn Bình cầm chắc cái chết. Trấn Bình nhìn ông ta gật đầu cảm kích. “Chỉ là ta không nỡ nhìn hai người bạn cũ đấu pháp sinh tử.” Quốc Bình thu hồi pháp chú. Nhìn Nhất Đẳng. “Nếu như ông ta giao nó cho ta thì ta sẽ không làm khó nữa.” Dường như câu nói này của Nhất Đẳng đã động vào lòng tự ái. Trấn Bình cười. “Ông cứ mơ tưởng viễn vong đi, ha ha. Với linh lực của hai ta cộng lại, e rằng ông chẳng thể làm được gì đâu.” Quốc Bình lắc đầu thở dài. “Xem ra ba mươi năm ông trú ngụ tại đây đã khiến ông không còn minh mẩn.” Trấn Bình ngạc nhiên với câu nói của Quốc Bình. “Ta thấy việc ông có thể đối pháp với ông ta nãy giờ cũng chỉ là vì ông ta muốn đáp lễ mà thôi.” Quốc Bình nói tiếp. Trấn Bình nghe thế cười lớn. “Ông có đề cao ông ta quá không đấy.?” Quốc Bình lắc đầu. Ngay sau khi lắc đầu là lập tức dụng pháp. Cổ xu Địa Ti phát tích ánh sáng. Một màu đen tối che kín bầu trời. Bao phủ lấy cả khu vực rộng lớn bên trong công viên này. Nhất Đẳng không còn tầm mắt. “Thôi thì chúng ta thử một lần xem. Có thể đánh hay không tùy vào ý trời. ” Quốc Bình cười nhìn bạn già. Trấn Bình gật đầu. “Vậy thì hai ta hợp sức lần cuối nào.” Liền đó dụng pháp, Quỷ Thư lập tức lật mở vô vàn trang sách. Ông ta chỉ tay, trang sách dừng lại, các ký tự bên trong trang sách sáng hằn và hiện hữu giữa không trung tối đen. Ánh sáng lung linh ngập trời. Ngay sau đó là những biến đổi. Các ký tự tan biến để lộ ra một khoảng trống trong không gian. “Lại pháp thuật triệu hồi à. Hà hà.” Nhất Đẳng cười, nhìn Trấn Bình. Cất cổ xu vào túi. “Để xem, vũ khí mới này có được những sức mạnh gì nào.” Nhất Đẳng lên tiếng rồi nhìn ngắm các viên bi nhỏ, chúng lập tức xoay tròn xung quanh ông ta. Ông ta lao vào bóng tối trước mặt. … Ầm. Một góc đại điện nổ tung. Thanh Thảo lui lại nhìn Tấn Lộc. Sau lưng Tấn Lộc là Trần Long. Ba người dường như chỉ vừa dùng vài pháp thuật đơn giản, mục đích thăm dò thực lực đối thủ. “Xem ra cũng đã có kẻ khiến ta thích thú”. Tấn Lộc cười thân thiện. Anh ta đang đứng giữa hai người hộ pháp lừng danh, không hề tỏ ý sợ hãi, trái lại còn có phần phấn khích. “Mạn phép xin hỏi?” Thanh Thảo nhìn Tấn Lộc. “Vì cớ gì ngươi lại đến đây gây sự.?” Tấn Lộc làm động tác nghĩ ngợi ngu ngơ. Rồi lấy tay gãi đầu. Bật thốt. “Cớ gì, cớ gì cơ.?” Tấn Lộc cười giả vờ ngơ ngác. Liền đó không để cho Thanh Thảo kịp phản ứng. Anh ta đã lao tới, miệng thì thầm vài từ. “Địa” “Nhân” “Linh.” Tức thì từ khoảng cách vài trượng giữa hai người, một vài cổ ngữ xuất hiện. Không gian phía trước Thanh Thảo như có thay đổi, một cánh cổng đen đúa hiện ra. Nhìn thấy pháp thuật ấy không khỏi khiến Thanh Thảo giật mình. Anh ta lui lại cố giữ khoảng cách. Nói thì chậm nhưng thực ra mọi chuyện diễn biến rất nhanh. Trong tích tắt, Tấn Lộc đã dụng pháp tạo một lỗ hổng màu đen phía trước. Anh ta lao vào lỗ hỗng ấy biến mất. Hoàn toàn biến mất. Nhưng không dừng lại ở đó, phía bên kia lỗ hỗng, bất thình lình vô vàn các thanh sắt nhọn phóng ra. Nhằm Thanh Thảo mà tiến. Vội vã, Thanh Thảo dụng pháp, từ dưới thềm mọc lên vô số thân cây cứng cáp. Các thân cây vừa chồi lên đã lập tức chặn đứng đợt tấn công. Đằng sau, Trần Long không thể đứng nhìn, anh ta nhận ra giờ này kẻ ngoại lai kia đang bắt đầu sử dụng những tà thuật kì dị chưa bao giờ nhìn thấy. Có lẽ hắn đang muốn chấm dứt cuộc đấu pháp này. Nói là thế, nhưng chưa kịp hành động thì từ cánh cổng màu đen vẫn lơ lửng trước mặt ấy bắn ra vô số những viên đá cứng cáp hướng về phía mình. Nhẹ nhàng lách người, đồng thời tạo ra hỏa công từ vòng pháp mình vừa triển khai, Trần Long chưởng một lực vào cánh cổng. Phụt… Ngọn lửa nóng bỏng ấy bị cánh cổng nuốt chửng. Phía trước, Thanh Thảo cũng hạ đám thân cây xuống, các thanh sắt rơi lã tã. “Ha ha.” Tiếng cười lảnh lót vang vọng khắp nơi. Từ trong cánh cổng một kình lực phát tích. Kình lực mang một sức mạnh đáng sợ. Nó lan tỏa ra xung quanh, cả hai vị hộ pháp vội vã thoái lui vài bước, mau chóng tái tạo vài ba vòng pháp chú ngăn chặn một phần sức mạnh của kình lực. Kình lực mạnh đến nỗi khiến làn sóng vô hình va vào các cây trụ lớn chống trần bên trong đại điện khiến nó nứt nẻ khắp nơi. Xung quanh các vách tường cũng xuất hiện vài kẽ nứt. Cánh cổng tan biến, một làn khói đen quy tụ, ba ánh sáng màu đỏ lơ lửng lấp ló bên trong làn khói ấy. “Ánh sáng này, làn khỏi này.” Trần Long thì thầm. “Quỷ Thư…” Cả hai cùng khẽ thốt. Vừa dứt câu nói, từ trong ba ánh sáng ấy, một con người bước ra. Vội vã tạo pháp chú ngăn chặn khi nhìn thấy ba ánh sáng đỏ vụt tắt. Họ chờ đợi, chờ đợi một sự tấn công. “Quỷ Thư, Thiên Thư” Tấn Lộc cười. “Cũng chỉ là tên gọi. Rốt cuộc thì trong những quyển sách này ẩn chứa thứ gì khiến con người phải bỏ mạng.” Hai hộ pháp nhìn nhau khó hiểu. “Hắc Thuật. Đúng vậy, đó là thứ mà bao kẻ thèm muốn. Những kiến thức ma pháp cổ đại, những sức mạnh đáng sợ. Đúng thế.” “Ngươi đang nói gì vậy?” Trần Long tò mò. Tấn Lộc cười. “Nếu như ngươi nắm giữ những sức mạnh ấy thì trên thế gian này còn thứ gì mà ngươi thèm muốn nữa?” Thanh Thảo ngờ ngợ về điều kẻ lạ mặt kia đang nói. “Chẳng lẽ…” Tấn lộc khẽ cười. “Đúng vậy. Là Linh Bàn.” Giật mình, hai hộ pháp cẩn thận hơn trong hành động. “Vậy thì ngươi chết chắc rồi, ha ha.” Trần Long khẽ cười. “Dù ngươi có nắm giữ Quỷ Thư thì với sức mạnh của Linh Bàn, à không, chỉ với sức mạnh của pháp chú phòng vệ thì ngươi cũng đừng mong…” Trần Long còn chưa nói hết câu thì một xung lực vô hình từ người Tấn Lộc bắn thẳng vào anh ta. Cũng không vừa, với linh lực của bản thân. Trần Long có thể nhận ra xung lực ấy, anh ta dụng pháp làm tiêu biến xung lực. “Qua vài pháp chú đơn giản. Ta cũng đã nhận ra hai ngươi có sở hữu cổ xu. Tuy nhiên đối với ta, cổ xu cũng chỉ là những vũ khí bình thường. Không hơn.” “Ngươi tự cao quá rồi đấy. Cổ xu không phải thứ tầm thường như ngươi nghĩ đâu.” Thanh Thảo khinh miệt. Tấn Lộc nhắm mắt cười. “Kẻ sở hữu cổ xu mà ta thấy có khả năng đối mặt với ta thì chỉ có một người. Tiếc là hắn ta…” Tấn Lộc lắc đầu hồi tưởng viễn cảnh lúc còn trên đảo. Thanh Thảo nhìn Trần Long. Khắp thế gian tồn tại mười một cổ xu, xét trong khu vực thì bốn vị hộ pháp đã sở hữu bốn cổ xu, quốc gia Thanh Ngọc tồn tại thông tin về một cổ xu, Băng ngọc hai cổ xu. Số còn lại thì mất tích. Rốt cuộc thì người này đang nhắc tới ai.? “Nào. Không dong dài nữa.” Tấn Lộc nói và tiến đến Thanh Thảo. “Hãy ngoan ngoãn chỉ cho ta lối vào Linh Bàn hoặc là… nhường đường.” Vừa đi Tấn Lộc vừa nói, cùng lúc đó trên bàn tay anh ta xuất hiện một quả cầu nhỏ màu đen, các làn khí bay lượn xung quanh khiến nó thật đáng sợ. Hắc Cầu, một trong những ma thuật cổ đại chỉ những kẻ sở hữu Hắc Thuật mới có thể sử dụng. Được ghi chép trong các cuốn sách cổ. Nhìn thấy điều ấy, cả hai nuốt nước bọt. Tay nắm chặt đồng xu. Lần này, không chờ kẻ ngoại lai kia tấn công. Thanh Thảo đã chủ động lao lên. Mộc Lai được kích hoạt. Cổ ngữ màu xanh xoay vần bên trong. Tức thì một ánh sáng xanh lục đậm đặt nuốt chửng lấy anh ta. Luồng hào quang chói rọi. Tức thì xung quanh toàn tháp. Cây cối từ đâu liên tục mọc lên và len lỏi trên khắp các vách tường. “Ngươi nếm thử xem món này đi nào” Thanh thảo cười. Và lao đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]