Bước một bước đầu tiên trong việc mò mẫm cơ quan bên trong đại phòng rộng lớn này.
Đốm sáng nhỏ bé mà cậu ta tạo ra không thể soi rọi hết xung quanh.
“Tức thật. Linh Quang có thuộc tính ánh sáng. Nếu sử dụng được nó lúc này có lẽ đã thấy tường tận mọi thứ rồi.”
Cậu ta khẽ nói.
Vụt.
Một thanh âm vang lên trong bóng tối đâu đó bên trái.
Cảm giác lạnh gáy.
Mặc dù việc nhìn thấy ma đối với cậu ta đã không có gì là lạ, thế nhưng ở trong căn phòng tối này lại khiến cho cảm giác đáng sợ ấy tăng gấp nhiều lần. Huống hồ gì đây lại là mộ của người chết.
Vội vã lui lại tựa vào cánh cửa sau lưng.
Cậu ta điều chỉnh đốm sáng bay tới hướng phát ra thanh âm. Không có gì.
“Dù sao đây cũng là nơi an nghỉ của người chết. Mình thật thất đức.”
Cậu ta thầm trách.
Rột rột…
Tiếng động phát ra bất chợt bên kia bức tường.
Cậu ta đảo mắt nhìn về phía trước. Biểu tượng mặt trời đột nhiên vỡ nát, không hiểu nguyên do.
Cả căn phòng rung lên.
Cảm tưởng mặt thềm dưới chân cậu ta như đang nứt ra.
Đúng vậy.
Nó đang nứt ra.
Trên trần nhà, những tảng đá lớn bắt đầu rơi xuống, phá vỡ hầu hết những lối đi bên dưới.
Nước trong hồ bị tác động mạnh văng tung tóe.
Tình cảnh hiện giờ tựa như một trận động đất đang hình thành.
Bấc giác lồng ngực đau nhói.
Đột ngột cậu ta thấy mình đứng trong căn nhà trên mặt hồ. Trước mặt là Tiểu Tuyết.
“Nàng…”
Cậu ta thốt.
“Đã lâu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739319/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.