Trên con đường tối mịt mù. Không thể thấy rõ trước mắt là gì, dù phố xá vẫn sáng ánh đèn. Thiên Bảo vừa ôm Tiểu Tuyết vừa di chuyển. Không quan tâm xung quanh, đầu óc anh ta đang mông lung. Vô vàn kiến thức chợt ẩn chợt hiện như trêu ngươi. Bấc giác, một người nào đó trong con hẻm nhỏ cạnh bên lao ra. Vẻ hộc tốc, người này dừng trước mặt Thiên Bảo. Người này không xa lạ mấy. “Đại nhân, cuối cùng thì cũng đã tìm được ngài.” Người này lên tiếng khi thấy Thiên Bảo. … Phủ Quốc Sư. Trong thư phòng. Hoài Phong đang ngồi đó, một góc phòng, trước mặt ông ta là hai thẻ bài lúc trước, cùng với một thẻ bài khác. Ngoài ra, còn một thanh kiếm, dài tầm mét rưỡi, chuôi kiếm được làm bằng vàng nguyên chất, trên chuôi có đính ba viên ngọc màu sắc rực rỡ, lưỡi gươm sáng bóng, hắt lên ánh tím nhẹ nhàng. Hiển nhiên thanh kiếm này vừa được rèn từ cục Linh Thạch tím mà Lục Nghi đem về. Ắt hẳn thẻ bài kia chính là thứ được cất giấu bên trong. Thẻ bài có đánh số hai. Đang suy nghĩ gì đó thì cửa phòng bật mở, một cô gái bước vào. “Đại nhân. Nữ Vương…” “Bà ấy sao rồi?”. Ông ta hỏi. “Nữ… Vương đã hạ lệnh…” Ông ta mỉm cười. “Rốt cuộc thì nàng vẫn không buông tha sao.” Nói xong liền cất ba tấm thẻ bài vào túi. Ông ta đứng dậy. “Nào.” Ông ta nói. “Chuẩn bị nghênh đón Nữ Vương nào.” Ông ta bước ra khỏi thư phòng, cô gái thấy thế cúi đầu theo sau. Trên bàn chỉ còn lại cây kiếm kia. Một nhà trọ tồi tàn. “Sao cậu tìm được ta.?”. Thiên Bảo nhìn Tuyết Nhi đang nằm trên giường rồi quay sang hỏi thanh niên vừa tìm mình. Anh ta ấp úng. “Sao thế?” “Tiểu nhân…” “Có gì à?” “Tiểu nhân muốn cầu xin ngài.” “Chuyện gì.?” Thiên Bảo đứng dậy, nhìn ra ngoài. Nhà trọ này đơn sơ, khánh vắng tanh tiêu điều. Ngoài kia, mưa bắt đầu rơi. “Xin… ngài giúp tiểu nhân.” “Có gì thì mau nói đi, ấp úng hoài thế.” “Cứu Tiểu Thư Lục Nghi.” Thiên Bảo im lặng. Thanh niên kia cũng không nói nữa. Suy nghĩ giây lát, Thiên Bảo thở dài. “Việc này, ta không giúp được.” “Xin ngài… tôi biết là quá đáng nhưng ngài từng cứu tôi trước bọn Hỏa Pháp sư. Vậy thì chuyện này quá dễ đối với ngài.” “Ngươi nhầm rồi, người cứu ngươi là cô ấy.” Thiên Bảo nhìn nữ nhân đang nằm trên giường. Cả hai im lặng. “Tiếc là giờ…” Thiên Bão khẽ thốt. Trung Đức quan sát nữ nhân một lúc rồi khẽ thốt. “Tiểu nhân từng nói thể trạng nàng ấy không tốt, nếu để lâu sẽ nguy hiểm tính mạng.” Thiên Bảo gật đầu. “Đúng vậy.” “Tiểu nhân biết một thứ có thể giúp nàng ta hồi phục.” Ánh mắt Thiên Bảo sáng lên, hiển nhiên là vừa nghe được một tia hi vọng. Không nén nổi vui mừng. “Thứ gì?” Anh ta im lặng, nhìn Thiên Bảo rồi cúi đầu. Nhận ra dụng ý của thanh niên này, Thiên Bảo thở dài. “Nàng ta bị giam ở đâu?”. Trung Đức vui mừng, lập tức ngẩng đầu. “Phủ Quốc Sư, sườn núi Phía Tây đảo. “Ngươi tính lừa ta đúng không.” “Tiểu nhân không dám.” “Vậy thứ ngươi nói là gì?”. “Sau khi ngài cứu Tiểu Thư Lục Nghi, tiểu nhân giúp ngài. Thứ đó có tên là Linh Thạch Tím.” “Linh Thạch”. Thiên Bảo suy nghĩ. “Hình như có nghe ở đâu rồi thì phải.” Quay sang thanh niên kia. “Cậu cứ đợi tin của ta, trong khi đó cậu hãy chăm sóc cô ấy cẩn thận.” Thiên Bảo nói. “Cảm tạ đại nhân.” Nói xong, Thiên Bảo lao ra ngoài. Miệng khẽ thở dài, nghĩ ngợi gì đó. “Nhân tiện thử xem những kiến thức mình vừa học có giúp ích được gì không.” Thiên Bảo bước được vài bước, chợt nhớ gì đó. “Ế, khoan đã.” Cậu ta dừng lại. “Mình mới tới đảo có vài ngày, đường còn chưa biết thì sao đi được. Hơn nữa, để cô ấy một mình không thể yên tâm. Ai biết được có kẻ nào đó giở trò đồi bại thì sao?” Cậu ta nghĩ thầm. “Trước kia thì không sao nhưng giờ cô ấy đã ra nông nổi này, quả thật đáng lo.” Nghĩ thế anh ta chạy lại vào trong. Thấy thanh niên này vừa lao ra lại lao vào. Trung Đức tò mò. “Đại nhân quên gì sao?” “À, đi cùng ta đi. Ta không biết đường.” Vẻ mặt Thiên Bảo bối rối. “Vậy còn tiểu thư này?”. Trung Đức nhìn Tiểu Tuyết. Ắt hẳn anh ta có ý ai sẽ bảo vệ nàng. Thiên Bảo hiểu điều này. Anh ta ra hiệu cho Trung Đức lùi ra xa một tí, rồi tiến lại cạnh giường. Giơ tay phải lên. “Giờ nếu như mình dụng pháp nhưng không tạo ra vòng pháp chú thì chẳng bình thường chút nào, không khéo lại còn mang họa.” Anh ta suy nghĩ. “Đại nhân.” Trung Đức nhắc khi thấy Thiên Bảo đứng im. “Ngài tính làm gì vậy.” “À… à… ta… cậu chờ một tí.” Trung Đức không hỏi gì thêm. Lặng im đứng nhìn. “Để xem.” Thiên Bảo suy nghĩ. “Có kiến thức nào tạo ra pháp chú đơn giản không nhỉ… à… có rồi.” Dứt suy nghĩ. Thiên Bảo vẽ ra một dấu cộng màu ánh kim trên không trung. Rồi một vòng tròn bao quanh nó chia trung tâm thành bốn góc. Anh ta bồi thêm vào bốn góc bốn hình tam giác, rồi mông lung vẽ thêm vài đường ngoằn ngoèo khó hiểu. Đâu vào đấy anh ta đẩy vòng tròn lên phía trước. Dụng lực. Trong tích tắt vòng tròn sáng lên rồi tan biến. Một màn sương mỏng vô hình bao phủ lấy toàn bộ cái giường. Đâu vào đấy anh ta lui lại, nhìn Trung Đức. “Cậu chạm vào nàng ấy thử xem.” Trung Đức gật đầu, cậu ta tiến tới đưa tay lên chạm vào người Tiểu Tuyết. Thế nhưng chưa chạm tới thì cơ thể đã cảm thấy có một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng khiến cậu ta dựng tóc gáy. Cậu ta giật bắn mình lui lại, bàn tay tê tái. “An toàn. Đại nhân.” Trung Đức rụt tay. “Tốt.” Thiên Bảo mỉm cười. Vòng pháp chú này anh ta chỉ vẽ bừa ra chứ nó chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ dùng để che mắt cho pháp chú thực sự mà anh ta tạo. “Chúng ta đi thôi.” … Biên giới Tây Nam Kim Ngọc. Cộng Hòa Lam Ngọc. Trong thung lũng tuyết. Gần rặng núi Bạch Vân. Một quán trọ. Đêm tối tĩnh mịch, bên ngoài tuyết rơi ngập tràn, thời tiết khắc nghiệt. Bên trong, vài lữ khách bộ hành đang ngồi bên lò sưởi nhâm nhi những ly rượu nóng. Họ bàn tán về những truyền thuyết nơi đây. Trên đỉnh núi Bạch Vân phủ tuyết kia, tồn tại một quái vật, trường tồn với thời gian. Vài người lạnh gáy. Nhắc nhau sang chuyện khác. Rầm. Cửa nhà trọ bật mở, gió lạnh ùa vào khiến không khí thoáng chốc tê tái. Một nam nhân người phủ đầy tuyết run bần bật bước vào. Một vài người vội vã lao ra đóng cửa. Cảnh tượng này họ đã quá quen thuộc, bởi ai từng đặt chân đến đây đều như anh ta. Tê tái cả cơ thể. Nhanh chóng, một cô gái bước ra, choàng cho anh ta tấm áo da thú rồi hướng dẫn anh ta đến một lò sưởi ít người. Cô gái này khá trẻ và xinh. Làn da trắng mịn không giống như những cô gái trong vùng. Thật kì lạ. Cô ấy là con gái của đôi chủ quán già, không biết họ lập nghiệp ở đây từ lúc nào, nhưng đã từ lâu, nhà trọ này, là chốn tới lui của lữ hành lỡ bước trong đêm. Đây cũng là địa điểm tập kết của những kẻ tầm bảo. Những kẻ chuyên đi săn kho báu, tại đây có lời đồn về Lệ Thủy Tinh. Một báu vật có thể chữa lành mọi vết thương. Một loài hoa chỉ mọc ngoài kia, trên rặng núi mù sương. Loài hoa có giá trị liên thành, chỉ một bông cũng đủ để người sở hữu nó giàu có ba đời. Thế nhưng đã có vô số kẻ tầm bảo bỏ mạng hoặc không bao giờ trở về khi đi tìm nó. Vì thế loài hoa này chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết. Nam nhân vừa vào quán chính là Sát Thần Hộ Pháp Thế Vinh. Anh ta đang có công vụ tối mật tại nơi này, vì lỡ chân khi trời tối nên anh ta đã ghé vào đây trú tạm. Cả cơ thể toàn bụi cùng tuyết nên cũng không thể miêu tả rõ về anh ta. Chỉ biết rằng vũ khí của anh ta là… Một chuôi gươm. Đúng vậy, thanh gươm chỉ có chuôi, không có lưỡi. Trên chuôi có đính bốn viên ngọc nhỏ bốn màu xanh, vàng, tím cùng đỏ. Thật kì lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]