“Kẻ nào?. Còn không mau ra mặt.”.
Tấn Hoàng quát thêm lần nữa.
Từ trong bóng tối.
Một nam nhân bước ra.
Thấy kẻ lạ vừa xuất hiện, lập tức một tên trong số chúng ghé sát vào tai Tấn Hoàng.
“Đại nhân. Hình như người này là kẻ mà chúng ta tông phải lúc trong chợ.”
“Thế à?”
“Vâng. Đại nhân.”.
Hắn ta lui lại.
Tấn Hoàng nhìn thanh niên kia. Anh ta đang làm một hành động khá kì quặc.
Liên tục nhìn xung quanh cơ thể, sờ mó vài nơi, chắc đang xem thử có chỗ nào bị cháy không.
“Ê tên kia.”
Tấn Hoàng lên tiếng khiến thanh niên này ngừng hành động, nhìn thẳng về phía đám người này.
“Gọi tui à?”.
Nam nhân này hỏi.
“Ngươi đang làm gì ở đây?”.
Tấn Hoàng hỏi.
Anh ta gãi gãi đầu.
“À… tui… tui chỉ đến để lấy lại đồ thôi.”
“Đồ?”.
Tấn Hoàng tò mò.
“Đồ gì?”.
Anh ta chỉ vào một người trong số họ. Chính là người đã tông anh ta.
“Vị này lúc nãy có vô ý lấy của tui một sợi dây chuyền. Tui chỉ muốn đòi lại thui hà.”.
Anh ta ra vẻ ngây ngô.
Nghe thế Tấn Hoàng lập tức nhìn vào kẻ mà thanh niên kia chỉ. Thấy hắn cúi cúi đầu lảng tránh. Liền đoán chắc là thanh niên kia nói sự thật.
“Đại… đại nhân.”
Tên đó lắp bắp.
Từ nãy giờ Thiên Bảo cũng đã chú ý vào thanh niên ngồi gục bên tường. Nhưng không để lộ ra mặt.
“Đưa trả cho hắn.”
Tấn Hoàng nói.
Dứt câu nói tên kia lập tức lấy trong người ra một sợi dây chuyền. Ném về phía nam nhân này. Trong lòng có chút tiếc nuối về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quoc-huyen-ngoc/739289/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.