Chuyện gì cũng có lần đầu tiên. Cuộc chiến đầu tiên của Hạo Thiên lại là sự thất bại. 
Trường An nói: "Chẳng phải chúng ta đã đánh bại được những tên đó sao?" 
"Đó chỉ là tạm thời đẩy lùi", Hạo Thiên phàn nàn: "Chúng ta vẫn chưa thấy Thủ Lĩnh của bọn chúng". 
Cậu vẫn cảm thấy nguy cơ cao, đây có thể là sự điên loạn cuối cùng. Như thể có ai đó đằng sau đang giỡn với cậu. 
Hạo Thiên ném chiếc mũ giáp cho Trường An rồi chạy về phía lều chính. 
Khu vực sảnh, vũ khí để la liệt, hai người lính chỉ cho Hạo Thiên đi thẳng vào dãy nhà sàn phía sau. 
Các binh sĩ bị thương hoàn toàn chiếm nguyên một phòng. Người qua kẻ lạichóng mặt, y quan bận rộn băng bó vết thương. Gương mặt ai nấy đều bơphờ mệt mỏi. 
"Hạo Thiên!", Tử Long vỗ vào vai cậu. "Ta thấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy đệ bình an đấy" 
"Để sau đi", Hạo Thiên cắt ngang. "Ta có chuyện cần bàn, Vương thúc đâu?" 
"Ở bên trong, nhưng.." 
Hạo Thiên gạt Tử Long đi nhanh vào. 
Nếu là một ngày khác, cậu sẽ thích khung cảnh bầu trời hôm nay. Mặt trăngtrông gần hơn còn phát ra màu xanh biển kì ảo. Chứ không phải lo sợ mộtmối đe dọa đang cận kề. 
Vũ vương nằm trên chiếc ghế dài, mặt ônglấm tấm mồ hôi. Khăn lụa trên bả vai nhiễm một tầng máu, Bội Sam đangdùng khăn mát lau cho ông. 
"Cũng không nặng lắm, may chỉ sượt qua vai" 
Vũ vương trầm trầm nói: 
"Ai đó đưa cho ta ít rượu nào" 
Tử Long đưa cho ông cả một túi, Bội Sam nâng người ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quang-tue-nguyet/3802677/quyen-1-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.