Canh ba, một bóng người lặng lẽ đi vào thiền viện nhưng là từ cửa sau, quả nhiên cửa hoàn toàn không khóa. Lãnh Nguyệt mạnh dạn bước vào. Đèn đột ngột được đốt lên, chiếu sáng khắp phòng, ở bên bàn trà có một người đợi sẵn từ lâu. Lãnh Nguyệt cúi xuống hành lễ:
"Sư phụ".
Đại sư chầm chậm mở miệng:
"Ngồi xuống đi, trà ta đã pha sẵn rồi".
Lãnh Nguyệt ý thức rót trà mời người. Đại sư hơi mỉm cười, ông biết Duyên Niên là thiếu niên thông minh đã hiểu được ẩn ý của ông, không hổ là đồ đệ ông tâm đắc nhất:
"Duyên Niên, con theo ta đã bao nhiêu năm rồi?".
Lãnh Nguyệt cung kính đáp:
"Từ lúc lên sáu người đón con về chùa, năm nay đã là mười năm".
Đại sư "ừm.." một tiếng, thời gian trôi qua thật nhanh:
"Cũng nhờ trời phật ta và con có duyên tương ngộ nên bây giờ mới có tình sư đồ".
Vị đại sư lớn tuổi gãi gãi chòm râu, bộ não lớn tuổi đang nhớ lại. Người phụ nữ mặc toàn thân màu đen, nàng đứng trong bóng râm, đôi mắt nàng u sầu, nhưng trong đôi mắt ấy, ta cảm nhận được sự tôn kính dành cho những gì ta sắp hoàn thành.
Nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Vì chúng sinh, ta phải bảo vệ kiệt tác này.
Đại sư nhìn sang Lãnh Nguyệt đang ngồi bên, hắn giống với người phụ nữ đẹp tuyệt đó.
Đại sư rời mắt khỏi hắn và nhìn về phía chân trời. Phía trên thế gian đau khổ này, ta nói lời cầu khẩn cuối cùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quang-tue-nguyet/2719334/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.