Lãnh Nguyệt nhìn cái ống, không một dữ liệu, hắn cần thông tin, chủ nhân của vật này là ai? Và người đó gửi nó cho ai?
Rất xin lỗi.. rất xin lỗi. Những từ này làm Lãnh Nguyệt băn khoăn.
Cái ống được bảo vệ rất cẩn thận, đã qua nhiều năm như vậy nhưng không hề bị vỡ. Trụ ngọc trơn tru được bọc trong lớp kim loại được gia công hoàn hảo. Hoa văn này trông rất quen thuộc, Lãnh Nguyệt lập tức nhận ra. Đó là hoa thuốc phiện.
Có nhiều nhận định cho rằng loài hoa này giúp kéo dài tuổi thọ và đạt được sự bất tử.
Một thứ đáng nguyền rủa, Lãnh Nguyệt nghĩ. Hắn cất cái ống vào hộp và khóa lại, trước khi sự tò mò bức hắn phát điên. Hắn và Hạo Thiên cùng tìm ra, nếu có mở cũng phải cùng mở với người nọ.
Giấc mơ đêm ấy của Lãnh Nguyệt sống động như thật.
Một đêm mưa gió bão bùng, Lãnh Nguyệt từ một góc nhìn khác trông thấy chính mình đứng ngay vách đá, phía dưới sóng đánh vào dữ dội. Đâu đó trong lòng đất vang lên tiếng gầm ghê rợn xúi giục hắn nhảy xuống.
Lãnh Nguyệt chạy về phía đó và biết mình nhất định phải can ngăn nhưng không hiểu sao chân chạy rất chậm. Hắn biết cứ đà này sẽ không kịp mất.
"Hắn" ở phía bên kia đứng đối diện hắn, bất động, tay giữ một chiếc khăn màu trắng. Chiếc khăn bị gió cuốn vào vực sâu thăm thẳm dưới chân.
Hãy tìm kiếm, "hắn" thì thào, và ngươi sẽ thấy.
Lãnh Nguyệt chắc chắn thứ ngôn ngữ "hắn"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quang-tue-nguyet/2719327/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.