Chương trước
Chương sau
Thời tiết mấy ngày hôm nay đều mưa liên tục, càng phát ra vài phần khoan khoái. Hôm cuộc đấu võ diễn ra, cả một sân hội đều chật kín người, những nhân vật lớn đều có mặt, từ những vị quan đã già, tóc hoa râm đến những người trẻ tài giỏi đẹp trai, từ những vị phu nhân đến tiểu thư, cái gì cần có đều có đủ. Mọi người tụ năm tụ ba chung một chỗ, nâng ly nói chuyện phiếm nhưng thực chất là tự thổi phồng nhau lên. Nụ cười trên mặt không mấy ai chân thành, đa số đều có suy nghĩ riêng.

Tĩnh Vương yên lặng ngồi một chỗ, nhâm nhi một tách trà, Lý Ngọc ngồi bên cạnh thấy vậy, không khỏi lên tiếng:

"Vương gia nếu đã không thích, sao còn đến tham dự?"

Tĩnh Vương nhìn lại Lý Ngọc, bình thản hỏi ngược lại:

"Lý đại nhân không thích nhưng cũng vẫn đến đấy thôi"

Lý Ngọc cũng tự giác ngồi thẳng lưng, uống một ngụm trà: "Cũng cùng với mục đích của vương gia".

Tĩnh Vương đang định nói thêm thì thấy thái tử từ xa tiến lại gần, nhìn thoáng qua chỉ có góc này là yên tĩnh, đối lập hoàn toàn. Thái tử quần áo dát vàng tuyệt đẹp, hơi bất ngờ khi nhìn thấy Lý Ngọc:

"Không ngờ lại gặp Lý đại nhân ở đây, ngươi là đi cùng hoàng thúc sao?"

Tĩnh Vương đỡ lời: "Mọi thứ ổn cả chứ? Lý đại nhân cũng nên mở rộng tầm mắt xem quan võ là như thế nào thi đấu".

Thái tử nhìn hai người ý tứ nói: "Xem ra quan hệ hai người rất tốt nha". Lý Ngọc cung kính nói: "Thái tử nghĩ nhiều, thần chỉ muốn chiêm ngưỡng cuộc đấu võ lớn nhất của Đại Đồng nên mới ngỏ ý muốn đi cùng vương gia".

Thái tử thản nhiên cười một tiếng nhưng mắt vẫn không rời khỏi đối phương, mà Lý Ngọc cũng ngẩng đầu nhìn lên, tiếp nhận ánh mắt kia. Tĩnh Vương chẳng để ý đến không khí kì lạ giữa hai người, chỉ quan tâm nhìn một lượt xung quanh, ai cũng hớn hở như đi trẩy hội nhưng người cần tìm thì lại không thấy liền hỏi:

"Nhị điện hạ không đến sao?"

Thái tử cũng ngạc nhiên, một bộ không rõ: "Hạo Thiên thuộc kiểu tầm ngầm lúc mới bắt đầu nhưng sau đó sẽ luôn mang tới bất ngờ, còn có làm mất vui hay thậm trí điên tiết lên thì cũng còn tuỳ".

Từ trên đài quan sát phát ra những tiếng reo hò, khoảng hơn chục người xúm lại thành đám khán giả: Một nhóm thiếu niên, trai khôi ngô tuấn tú, gái xinh đẹp mỹ miều cưỡi ngựa đi vào sân, tất cả đều tự tin, dương dương tự đắc, hiên ngang đi vào. Những vị tiểu thư ngồi ở phía trên không nhịn được tung hoa xuống phía dưới, cảnh sắc cũng thật là náo nhiệt. Đại công tử Vũ Văn gia mặc y phục màu xanh sẫm chỉ thêu bạch kim, gương mặt nam tính, đẹp, đôi mắt nâu có chút dữ tợn, báo hiệu cho những điều sắp xảy ra. Chắc chắn cô gái đi bên cạnh hắn là Nhị tiểu thư, thái tử ôn hòa mỉm cười, cũng cầm một nhánh hoa thả xuống trước mặt cô, lại không lưu ý có một ánh mắt đang quan sát mình từ phía sau, mọi hành động đều bị người nọ thu vào mắt.

Như Cơ thoáng ngạc nhiên đưa tay ra đỡ lấy, đó là một đóa hoa Nguyệt Quế, hoa mà cô thích nhất, biểu tượng cho chiến thắng và vinh quang, cũng không biết người nào có tâm tư như vậy. Ngẩng đầu lên trông thấy thái tử đang si mê nhìn mình gật đầu, Như Cơ thoáng bối rối, chợt cúi mặt xuống, liếc mắt một cái lạnh lùng.

Trận thứ nhất vẫn luôn là cuộc so tài trong lĩnh vực quen thuộc, thể hiện bản lĩnh bắn cung. Điều thú vị nhất xảy ra ở cuộc thi bắn cung, đúng như dự đoán Tĩnh Vương tham dự ngay lập tức thu hút sự chú ý, với tài nghệ của mình thuận lợi tiến đến vòng cuối cùng. Lần này chỉ còn bốn người cao điểm nhất cạnh tranh, Tĩnh Vương sẽ đấu với Như Cơ, cháu trai Sở tướng quốc Sở Hy, một võ quan vệ uý, họ đều là những người bách phát bách trúng. Vòng này được chuẩn bị khó hơn, trước bia bắn còn treo những quả cầu đung đưa qua lại như những con lắc, đòi hỏi người bắn phải có kĩ năng bắn nhanh, chuẩn, phải biết tính toán tránh được sức gió xuyên qua ba quả cầu mới trúng vào hồng tâm. Lần lượt từng người lên, Sở Hy là người đầu tiên, tuổi tác còn nhỏ lại non tay chưa có kĩ xảo, tuy bắn trúng vào bia nhưng không trúng hồng tâm. Tiếp theo đến võ quan, là người được huấn luyện trong quân đội nên có nhiều kinh nghiệm, phong thái tự tin bắn lần nào trúng lần đấy, những người đứng xem đều vỗ tay khen ngợi. Đến phiên Tĩnh Vương, tất cả đều dõi mắt chờ mong, chỉ thấy vương gia đưa mắt quan sát một lượt, cẩn thận kiểm tra dây cung, đưa tay lấy tiễn, nhưng lần này vương gia muốn thể hiện bản lĩnh thực sự liền lấy một lúc ba mũi tên, kéo mạnh dây, bắn cả ba mũi tên cùng lúc. Mũi tên bọc thép sáng loáng bay vút đi, kĩ xảo hoàn hảo đều nhắm trúng hồng tâm, mọi người được một phen trầm trồ. Bất quá nhìn sang Như Cơ chỉ thấy cô hơi nhướn mày, sờ cổ tay trắng như ngọc, ôn hòa thản nhiên: "Cũng không quá tệ, ta còn có thể làm nó thú vị hơn".

Tĩnh Vương nho nhã mỉm cười, đi xuống để nhường sân cho cô: "Được rồi, làm tốt nhé, quý cô".

Như Cơ khoé miệng ngậm ý cười, nhìn người lính đang kéo dây liền hỏi: "Thứ này có thể nhanh đến đâu?"

Gã vội nói: "Nhanh gấp đôi, gấp ba nhưng đó là dành cho dân chuyên nghiệp".

Như Cơ nâng tay, một binh sĩ nhanh chóng bê tới hộp gỗ to như hộp đựng đàn, cô lấy ra bộ cung tên của mình làm mọi người đều lóa mắt, cô hô lên: "Nhanh nhất có thể". Gã nghe vậy lập tức đẩy nhanh động tác trên tay, những quả bóng lắc lư nhìn muốn chóng cả mặt. Như Cơ như một tiên nữ xinh đẹp mặc áo đi săn, mang cung làm từ đồng đen và dùng mũi tên bằng vàng, lưng thẳng như núi, tay cong như trăng, tư thế chuẩn và ngắm bắn. Mũi tên bằng vàng loé sáng dưới ánh nắng mặt trời như một tia sáng một phát xuyên tâm để lại ba lỗ tròn thẳng hàng qua ba trái bóng, ai nấy đều sững sờ, một cảnh tượng có một không hai. Tĩnh Vương cúi mình nhận thua, đẳng cấp này lần đầu mới được thấy qua, Như Cơ cũng nghiêng mình đáp lễ, cũng cảm kích tài năng của đối phương, phong thái tiêu sái, cất bước rời đi. Cô bắn cung rất giỏi vì mỗi đêm đều vào rừng săn bắn, luôn có một đoàn tỳ binh nữ đi theo cô và họ không bao giờ trở về tay không.

Cuộc đấu ngày càng trở nên thú vị. Đến phần thi thứ hai, cuộc đọ sức tay đôi trên võ đài. Người tham dự có thể sử dụng bất cứ loại vũ khí nào phù hợp, có thể thách đấu trực tiếp đối đầu, bên thắng có quyền dừng trận đấu hoặc tiếp tục thách đấu người khác, cứ như vậy cho đến khi có người chiến thắng. Có thể nói vòng này luôn được yêu thích nhất, thể hiện được sức mạnh, tài năng võ nghệ, kĩ thuật phòng thủ và tấn công, chọn phương thức áp sát đối phương. Giống như một cuộc tập trận thu nhỏ nhưng thay vì giết nhau tới chết, họ chỉ dừng lại ở mức đánh bại đối phương hoặc một trong hai người đầu hàng trước. Cuộc đối đầu trước hết dành cho những người có danh tiếng nhỏ, không có gì nổi bật, chỉ là tự nộp mình lên để dọn đường, dẹp hết những kẻ râu ria để những người máu mặt giữ sức, chờ một đối thủ xứng đáng. Lúc đó sức lực ngang nhau, có thắng mới vinh quang.

Trận đấu chính thức thứ nhất, Như Cơ đứng ra thách đấu, mọi người đưa mắt nhìn nhau, với thân phận nữ nhi của cô có thắng cũng không vẻ vang, thua thì vô cùng mất mặt. Như Cơ đứng đó hiên ngang, kiêu ngạo liếc xuống đám nam nhân, cười mỉa mai như thể nhìn một đám chuột chết. Mãi không thấy có người nhúc nhích Như Cơ tiện tay chỉ vào một tên: "Ngươi, lên đây!". Nam nhân râu ria bờm xờm vô cùng lo lắng: "Nhị tiểu thư, ta xin đầu hàng", gã vừa nói vừa vứt thanh kiếm xuống sàn.

Như Cơ chán ghét liếc nhìn, xem kìa, sao lại có những người nhát gan vô dụng như vậy, cô không thích ai trái lệnh mình:

"Cầm kiếm lên đi!"

Nam nhân sợ hãi: "Có cách nào để xử lý chuyện này theo một cách đơn giản hơn không?"

Như Cơ hừ lạnh: "Ta không có thời gian để vui đùa. Nào, cầm kiếm lên".

Nam nhân đã run lẩy bẩy, tự biết sức lực mình đến đâu, vội vàng cầu xin: "Nhị tiểu thư cứ bắn ta đi".

Bây giờ thì đến lượt Như Cơ cảm thấy bất lực: "Gì cơ? Ta không thể cứ thế bắn ngươi được, như thế là giết người". Cô suy nghĩ một lúc, tiếp nhận cây tên bằng vàng trong tay của binh nữ, cười nói: "Thế này nhé, chúng ta dùng cung để giải quyết, nếu ngươi bắn trúng ta thì cây tên vàng này là của ngươi".

Gã vẫn một mực rên rỉ, sợ sệt nói: "Tiểu thư cứ bắn ta đi, ta không dám".

Như Cơ không thể nhịn nổi, quát lên: "Chỉ có lũ hèn mới làm vậy, ngươi cho rằng ta là kẻ hèn nhát phải cầu xin sự thương hại của ngươi hả?"

Nam nhân lập tức lắc đầu: "Không.. không.."

Như Cơ cười một tiếng: "Vậy thì cầm cung lên, nhanh!", nam nhân sắc mặt trắng bệch như xác chết, run rẩy tiếp nhận cây cung do một người lính mang đến. Như Cơ có vẻ thực sự vui mừng khi thấy gã lắp tên: "Đúng rồi, chĩa vào ta nào, đếm đến ba thì bắn nhé". Sự lạnh lùng của nàng vô cùng đáng sợ: "Một.. hai..", người ta chỉ kịp thấy mũi tên bay đi thì tên đó đã ngã xuống, bị tên ghim vào người mà chết.

Trong đám người đứng xem ở bên dưới có Vĩnh Huy không kiềm chế được hốt hoảng chạy lên, khiếp sợ nói:

"Tỷ đâu cần phải giết gã ta". Như Cơ thản nhiên như không có chuyện gì: "Vấn đề là gã phải để ta hỏi hai lần", thấy Vĩnh Huy định lên án hành động của mình, cô trừng mắt: "Câm miệng.. Ta đang bận phải xử lý những tên khốn này, ngươi có muốn thử chút đỉnh không?". Vĩnh Huy giật mình, thức thời tránh xa nữ nhân đáng sợ này.

Như Cơ nhìn xuống đám người, cao giọng nói: "Để sống sót cần phải có lòng can đảm, không biết sợ, và mạnh mẽ như sắt thép. Những người dũng cảm, quyết tâm mới thành công, đúng không các chàng trai?", cô nói những âm cuối còn mang theo sự chế nhạo như đang cười vào mặt từng người. Bị cô đả động đến lòng tự tôn, có mấy kẻ không nhịn được nhảy lên võ đài. Như Cơ cười đầy khiêu khích, ánh mắt như con sói đang quan sát con mồi của mình. Bốn nam nhân không khách khí đồng loạt rút kiếm tấn công, Như Cơ giơ cung lên, thủ thế chặn lại, tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên chói tai, cô vừa chặn các đường kiếm vừa cản phá để bảo vệ mình, thân hình uyển chuyển nhanh nhẹn như chim én. Có một đường kiếm xiên tới, cô thuận thế tránh đi, cô cầm cung khẽ kéo dây, mũi tên uốn lượn nhẹ tựa lông hồng cắm xuyên tim một người. Dung mạo cô vốn đã diễm lệ, lúc này lại mang vài phần lệ khí, phát ra tia quỷ dị khó tả, động tác dứt khoát, cứng cỏi nhưng vẫn mang sự uyển chuyển, mềm mại như dáng hình của nữ nhân, như hoa rơi trên mặt nước như giọt sương đọng trên lá. Chẳng mấy chốc Như Cơ đã đánh bại được hai tên nữa, một tên thấy không dễ đối phó định rút lui cũng bị cô giương cung bắn ngã xuống dưới đất. Hai tên tuy còn sống nhưng thương tích đầy mình, những chỗ bị đánh cũng đau nhức khó tả, thảm hại vô cùng.

Như Cơ lúc nào cũng vậy, dứt khoát kết thúc trận đấu bằng một cú đánh vào đầu làm bọn họ ngã lăn ra đất, nhìn cô cười rạng rỡ thế kia nhưng không hiểu sao ai cũng thấy phát lạnh, đối với lưỡi gươm của kẻ thù còn không sợ bằng. Trận đấu kết thúc với chiến thắng hoàn toàn áp đảo, hầu gia từ trên đài quan sát cười ôn nhu, mắt hơi khép xuống vô cùng hài lòng, những người ngồi bên cạnh ông kẻ thì ngợi ca hết lời, kẻ thì xấu hổ cúi gằm mặt, bọn họ đều không thể ngờ được có một nữ nhân tài giỏi đến thế.

Thái tử cũng vỗ tay khen ngợi: "Anh túc thần nữ, trinh thục đoan trang, vũ hoa như sương". Hầu gia chỉ cười cười đáp lễ. Thái tử mượn lời nói: "Nữ nhân xuất săc như vậy, thật đáng ngưỡng mộ". Trong câu này nghe ra có ba phần hàm ý sâu hơn, lúc nãy hầu gia cũng vừa hay trông thấy thái tử tặng hoa cho Như Cơ, ông không ngờ thái tử lại có tâm tư này, càng sớm đề phòng càng tốt. Ở trong cuộc minh tranh ám đấu giữa các đại gia tộc, ai ai cũng không tin, ai ai cũng không được dựa vào. Hầu gia chỉ trầm tĩnh ngồi trên ghế, trong lòng đầy toan tính.

Trong trận đấu thứ hai có một diễn biến bất ngờ hơn, tứ thiếu gia cũng lên đấu võ, ngoài ra cũng muốn thách đấu Thẩm nhị thiếu gia, cũng không biết sao tứ thiếu gia lấy đâu ra can đảm như vậy, Thẩm gia cũng là một trong bốn trụ cột võ quan trong triều đình thống lĩnh một quân đoàn bộ binh, tuy không thể khí thế như Vũ Văn gia nhưng ở kinh thành cũng chiếm một nửa thanh danh. Khi Thẩm Thanh Thư bị gọi tên, chính y cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, Thẩm gia và Vũ Văn gia cùng bơi trong một ao, khó tránh việc tranh giành tài nguyên cá lớn nuốt cá bé cho nên rất kiêng kị không gây thù với nhau, đây là đang sợ ngày quá dài hay sao? Thanh Thư cũng nghe qua về vị tứ công tử này, cho dù quyết tâm bừng bừng nhưng khi đứng trước hai người kia như mặt trời giữa ban trưa thì cũng trở nên mờ nhạt, bất quá dù muốn thể hiện cũng phải biết trọn người, cư nhiên lại đem y trở thành vật tế thật không biết lượng sức. Thanh Thư có vài phần thương cảm nhưng cũng không thể để gia tộc mình mất hết tôn nghiêm, y nhún chân bật người lên võ đài:

"Ngươi suy nghĩ kĩ chưa?", vẫn để cho đối phương có cơ hội thay đổi trước khi quá muộn nhưng vị thiếu gia trẻ tuổi nọ trực tiếp rút kiếm, dõng dạc nói: "Thẩm công tử, xin chỉ giáo".

Hai người khách sáo vài câu rồi lao vào nhau. Vĩnh Huy lúc đầu còn chống đỡ được vài chiêu, võ nghệ coi như không tổi nhưng để so tài với một người cả về tuổi tác lẫn sức mạnh đều lớn hơn thì còn chưa đủ sức. Thanh Thư mới mười lăm tuổi nhưng cao lớn cường tráng, xuất thân con dòng cháu giống từ phủ Thẩm quốc công lại còn là kỳ tài luyện võ từ nhỏ, so ra gần như trấn áp Vĩnh Huy. Chiêu thức lộ rõ khuyết điểm, càng đánh càng lộ ra nhiều sơ hở trông chật vật vô cùng. Hầu gia càng xem sắc mặt càng khó coi, ông hơi oán trách, liếc mắt nhìn Hi Triệt một cái, Hi Triệt hiểu ý, lập tức cầm kiếm ra trận. Hi Triệt tâm tình bị phá tan hết, nếu phụ thân không nhắc thì hắn cũng sẽ tự tay xử lý thằng nhóc này, tự làm bẽ mặt mình thì thôi đi còn làm ảnh hưởng đến thể diện của gia tộc, hắn giận run người một cước phi thân lên võ đài, dùng vỏ kiếm đánh vào ngực Vĩnh Huy, một tay cầm kiếm chặn lại kiếm của Thanh Thư. Sự việc xảy ra đột ngột còn chưa nắm bắt được thế cục, chỉ thấy tứ thiếu gia bất ngờ bị đánh văng, tay cầm kiếm cũng bị hất bay đi, thanh kiếm văng mạnh ra xa, đâm vào đám đông khán giả. Cũng không biết có chém vào ai không chỉ nghe thấy một tiếng "keng", mọi người ngoái lại nhìn, một thân ảnh nhanh chóng giơ thanh trường kiếm sáng bóng của mình đánh bật lại kiếm Vĩnh Huy. Tình huống sảy ra quá nhanh, cơ hồ chỉ trong vài giây hình ảnh xẹt qua mắt, đứng ở phía sau người nọ là một người mang mặt nạ quỷ vô cùng đáng sợ, cũng không biết là nhân vật thần bí nào.

Mọi người lại tiếp tục hướng sự chú ý lên võ đài, cuộc chiến vẫn đang tiếp tục. Hi Triệt sẽ thay thế vị trí Vĩnh Huy để đấu với Thanh Thư, cùng là người trong Vũ Văn gia nhưng số mỗi người một khác. Ánh mắt Hi Triệt loé ra một tia độc ác vô song muốn rửa nỗi nhục này cho gia tộc, Vĩnh Huy ở trong mắt hắn chỉ là một kẻ bất tài nhưng dù sao cũng mang họ Vũ Văn, bất kỳ ai cũng không được phép xem thường, nhất là trước bao con mắt như lũ kền kền đang xăm xoi đói mồi chỉ chờ con vật nào chết sẽ lập tức sà xuống ăn thịt, rỉa máu.

Hi Triệt đang lúc nóng nảy ra tay tuyệt không lưu tình, lưỡi kiếm ngược đều nhằm vào những chỗ trí mạng, bình thường hắn nổi tiếng là người hung bạo, ngoan độc, mỗi lần ra tay binh sĩ đều bị đánh thừa sống thiếu chết, lúc này hắn như một con mãnh thú hung dữ muốn xé xác con mồi. Chỉ một lúc Thanh Thư đã bị rơi vào bế tắc, thế bất khả kháng, Hi Triệt nhân lúc y mất tập chung, dùng sức đánh mạnh Thanh Thư rớt đài, sức mạnh đến nỗi Thanh Thư hộc ra một ngụm máu. Cũng không biết trùng hợp thế nào, Thanh Thư lại bay tới chỗ người đeo mặt nạ quỷ, nhưng lần này không cần thủ hạ động tay, người nọ trực tiếp lấy trường tiên bên hông, vung roi quật Thanh Thư xuống dưới đất. Máu từ miệng Thanh Thư vô ý văng lên đôi giày của người nọ, trên chiếc giày trắng thêu chỉ bạc trông vô cùng chói mắt.

Hai người đi theo hầu chính là Trường An và Tiểu Lộc Tử, đương nhiên người đeo mặt nạ là Định An vương. Tiểu Lộc Tử nhìn thấy mũi giày dính máu lập tức hoảng hốt định quỳ xuống lau nhưng Hạo Thiên đã nhấc chân ra chỗ khác, nhìn xuống vết máu khẽ hừ một tiếng chán ghét. Bọn họ đã đến Đông Doang từ lâu nhưng cũng không ra mặt, chỉ đứng một chỗ quan sát cục diện, tránh gây hỗn loạn, từ lúc cuộc thi bắt đầu, lúc Tĩnh Vương bắn cung hay trận đấu vừa rồi, Hạo Thiên đều nhìn không sót một thứ gì.

Quận chúa trông thấy một màn tranh đấu này cũng không lộ ra chút biểu tình, nàng liếc mắt nhìn Y Trân, trên mặt hơi trầm xuống, khiến chuỗi hạt ngọc Lưu Tô hồng hào nhẹ nhàng đánh vào nhau, vang lên những tiếng đinh đinh. Nàng khẽ cười nói với những vị phu nhân ngồi bên cạnh: "Cáo mệnh phu nhân cứ ngồi ở đây thưởng thức trái cây dùng trà, ta thấy hơi mệt, về phủ nghỉ trước". Một vị phu nhân dẫn theo mọi người đứng lên, cung kính cúi chào. Quận chúa là nhị phu nhân của hầu gia nên không thể không có mặt, gọi là thi võ nhưng thực chất phô bày vẻ kệch cỡm hợm hĩnh, nhìn sao cũng thấy thô thiển không chịu được, những con người trí thức, vương giả coi những sự đấu đá, chèn ép nhau để giải khuây, có mấy người thực sự đến đây để phô bày tài năng hay bên trong đều có tính toán riêng? Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Y Trân thấy thần sắc nàng không được tốt, vội đi bên cạnh đỡ nàng. Tuyết Lan vịn tay cô thong thả bước đi, xiêm y của nàng màu xanh nhạt hợp với màu vàng của đóa hoa mẫu đơn Diêu Hoàng trông ôn nhã nhưng vẫn quyền quý, triều thần thấy nàng đi qua đều đứng lên thi lễ, nàng chỉ thản nhiên đáp lại. Hầu gia biết nàng sức khoẻ vẫn luôn kém như vậy nên cũng không gượng ép, ân cần ấm áp nói: "Cũng đến giờ phu nhân dùng thuốc rồi, thái y nói bệnh của nàng cần phải uống thuốc đúng giờ, đừng để bản thân mình mệt mỏi", nói xong ông còn không quên nhắc Y Trân: "Đưa phu nhân về cẩn thận". Tuyết Lan có chút cảm kích, nàng cười lên, nụ cười trong suốt nhẹ nhàng, nàng nhìn phu quân một cái rồi rời đi. Bất quá vừa đi được vài bước thì cảm thấy hơi choáng váng, dưới chân không vững, may mắn có một bàn tay nhanh chóng đỡ được nàng. Tuyết Lan nhận ra tay của mình trong lúc vô ý đã đặt lên tay người nọ, cổ tay ba tấc trượt ra, đột nhiên biến sắc thu tay về, hơi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt cương nghị của Bát Vương, nàng yên tâm mỉm cười:

"Đa tạ Bát ca ca".

Bát Vương chỉ nhìn nàng bình tĩnh không nói, đật đầu hiểu ý. Mọi cử chỉ giữa hai người diễn ra rất nhanh nhưng vẫn bị hầu gia trông thấy, gân xanh trên thái dương nhảy dựng lên, ông không nặng không nhẹ nói, khẩu khí bình thản nhưng lẫm liệt: "Phu nhân, nàng phải cẩn thận hơn chứ? Nàng mau về phủ đi thôi", dứt lời ông xoay người tiếp tục nói chuyện với các vị đại thần. Khoé môi Tuyết Lan khẽ cong lên dường như cười nhạt nhẽo, liền đi ra ngoài. Ngày dài tịch mịch chỉ có thể trầm ổn như vậy, cũng có thể do từ lúc đó nàng đã mất đi hài tử của mình, không thể có được một hài tử vạn toàn, nhưng cũng không bao giờ mất đi cái dũng khí, cái tài năng đó cũng nhờ những năm tháng thô ráp mà ma luyện thành.

Không ai để ý Bát Vương đứng vào một chỗ, im lặng một lát, trong ánh mắt không chút ôn nhu từ từ nắm chặt tay lại, nhưng lại có một người tinh mắt nhìn ra sự bối rối này, Tĩnh Vương đến gần, hạ thấp giọng chỉ để hai người nghe thấy:

"Ca ca phải chú ý một chút, đừng thể hiện quá rõ như vậy".

Bát Vương nhìn chằm chằm vào mặt hắn như toé ra lửa nhưng Tĩnh Vương không chút sợ hãi, còn cố ý cười nhạo, ánh mắt vô cùng xảo quyệt.

Dưới cái nhìn chăm chú của từ nhiều người, Hạo Thiên đi lên trước, nhìn Thanh Thư nằm trên đất chỉ ung dung nhấc chân bước qua, thái độ lạnh lùng làm cho ai trông thấy cũng sững sờ. Hạo Thiên chỉ tiếc hận đôi giày trắng nội vụ phủ mới mang đến ngày hôm qua, cũng may không mang đôi thêu kim sắc do quý phi tự tay thêu, nếu mà bị vấy bẩn thì đáng tiếc vô cùng. Trường An từ bi gọi mấy tên lính đang run cầm cập tới gần: "Còn không mau đưa người đi trị thương?", bọn chúng nghe vậy như được hoàn hồn, vội nâng người lên cán rồi khiêng đi.

Vĩnh Huy si ngốc nhìn điện hạ, người vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhìn quanh võ đài không ai dám manh động, chỉ có vài tiếng thì thầm bàn luận. Hạo Thiên đứng ở góc đường, khí thế lạnh băng không ai dám đứng cạnh, âm trầm ngạo nghễ quan sát cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, mặc dù không muốn tạo sự chú ý, nhưng trên người vẫn luôn tỏa ra khí thế bức người, dung mạo lại che khuất sau chiếc mặt nạ, ngược lại càng gây thêm sự hiếu kỳ cho người chung quanh, trong đám đông không ít người lén lút nhìn về phía này. Bấy giờ Hạo Thiên mới lên tiếng:

"Ném vũ khí chưa đủ còn đem cả người ném đi, cuộc thi đấu này thật thú vị. Bổn vương còn định không đến, nếu mà không đến thật thì không được chứng kiến màn khôi hài này".

Hi Triệt đang chùi máu trên thanh kiếm, ngừng tay nói: "Điện hạ đã có hứng tham dự, chi bằng cùng ta thử sức một phen". Hầu gia thấy vậy vội quát lên: "Không được vô lễ", với vị nhị điện hạ này ông chỉ nghe nói chứ ít khi tiếp xúc, tuy rằng mới chỉ gặp một lần trong buổi yến tiệc mừng hoàng đế đăng cơ nhưng cũng để lại chút ấn tượng thích thú vô cùng, tuổi nhỏ nhưng sắc bén hơn người, không dễ đối phó.

Hạo Thiên nhảy lên võ đài, khom người hướng thái tử thi lễ: "Ta đến muộn, xin hoàng huynh đừng trách tội".

Thái tử ngẩn người ra, chợt cười nói: "Đệ luôn thích gây kịch tính nhỉ? Bây giờ thì mọi thứ là của đệ".

Mỗi ngày là một cuộc chiến và hôm nay còn là một ngày dài khó khăn. Hạo Thiên tiếng cười lạnh lẽo như băng: "Có vẻ sẽ vui lắm đây!".

Hi Triệt cười lạnh một tiếng: "Đã đến đây rồi mà không so tài một trận thì quả là đáng tiếc, điện hạ người nói có đúng không?"

Hai người thoạt nhìn như nói chuyện vui vẻ nhưng không khí nồng nặc mùi thuốc súng, Hạo Thiên kéo dậy roi, khí thế hừng hực: "Chắc chắn rồi".

Bên trên Tĩnh Vương ung dung khoanh tay chờ xem kịch hay, thầm nghĩ Hạo Thiên thật có bản lĩnh khuấy động không khí. Lý Ngọc thấy vương gia tỏ vẻ thích thú ra mặt đến mức không ngừng cười liền nói ra sự lo lắng:

"Đại công tử Vũ Văn gia anh dũng thiện chiến, chỉ sợ điện hạ khó tránh bị thương".

Ngược lại Tĩnh Vương chỉ uống trà, cắn hạt dưa, thoải mái như đang xem một ván cờ hay chứ không phải là trận đánh được định trước sẽ vô cùng tàn khốc:

"Không lo, ta tin vào năng lực nhị điện hạ, ngươi cũng từ từ thưởng thức đi".

Thấy vương gia đánh giá cao điện hạ như vậy, Lý Ngọc cũng thả lỏng ngồi xem.

Hai người như cũ khách khí chào nhau, tay nâng cao vũ khí, ánh mắt kiên định: "Bắt đầu!". Hạo Thiên quất một cái, tiếng roi đánh trên mặt gỗ một tiếng rõ kêu, Hi Triệt đến gần, vạt áo da mở phanh bay phần phật, kiếm tuốt trần bắt nắng như muốn bốc lửa. Hi Triệt chém mạnh thanh kiếm, Hạo Thiên lập tức vung roi, hóa ra vũ khí của hắn không phải một loại dây thừng mềm mà là những sợi thép rất mảnh được bện chặt lại với nhau tạo thành một cấu trúc bền chắc, gươm kiếm không cắt được, khi lưỡi kiếm của Hi Triệt chém vào nó bắn ra những tia lửa. Hi Triệt hiểu ra chân tướng bèn đổi cách tấn công, trường tiên tuy dài nhưng chỉ thích hợp đánh đòn phủ đầu, áp đảo đối phương trước nhưng có một thiếu sót là nếu để đối phương áp sát quá gần, lực vung ra sẽ bị hạn chế không phát huy được hết uy lực. Tiếng roi quật trên mặt gỗ nghe chói tai, những miếng gỗ bị đánh nát văng tung toé tạo nên những rãnh sâu hoắm, cứ tưởng tượng nếu những vết đó rơi trên người thì cảm giác da thịt bị xé rách đau đớn đến nhường nào, ai nhìn thấy cũng rùng mình. Cuộc tỷ võ năm nay, bọn họ được chứng kiến nhiều thứ mới mẻ, vũ khí lợi hại, kĩ năng chiến đấu mới, không ngờ điện hạ chỉ nhìn nhỏ bé hơn đại công tử lại có thể đánh ngang ngửa. Nếu so về thể lực thì điện hạ không thể mạnh bằng nhưng thú vị ở chỗ trường tiên dẻo dai, uyển chuyển hệt như một con độc xà, biến hóa khó lường. Hạo Thiên lấy nhu thắng cương, hóa giải được những đường kiếm sắc bén.

Hạo Thiên bất thình lình tấn công, Hi Triệt nhảy lùi về phía sau, sau đó phản công bằng thanh kiếm ngược, thanh kiếm như lướt gió, chỉ nhìn thấy những tia sáng mờ ảo nhưng Hạo Thiên có chủ ý riêng, lần này vung roi lên thật cao rồi bổ thẳng xuống, bất quá Hi Triệt đã dùng kiếm chặn được.

Hạo Thiên lại tấn công bằng một cú quật mạnh vào đầu, Hi Triệt dễ dàng né sang một bên, nửa trận đấu trôi qua mà vẫn bất phân thắng bại. Như Cơ ở bên dưới quan sát cũng không ngờ một thiếu niên như tứ đệ lại có một thân võ nghệ như vậy, nhanh nhẹn tiến lui, múa roi điêu luyện, nhiều đợt roi quất xuống còn không nhìn ra hình dáng chỉ kịp nhảy thoát thân. Hạo Thiên chỉ đang cố tìm ra sơ hở của đối phương, nhìn ra rồi, Hạo Thiên cười lạnh lần này quất roi xuống vừa nhanh vừa mạnh, đánh xuống dưới chân Hi Triệt. Như Cơ nhận ra ý đồ vội hét lên:

"Đại ca, dưới chân!". Hi Triệt xoay kiếm, không chút nao núng, lưỡi kiếm xoay tròn trong tay như tạo nên một cơn lốc xoáy và sau đó khóa chặt trường tiên, cây roi vừa hay quấn lấy thân kiếm. Hạo Thiên không thu roi về kịp đành xoay chân giật lại, hai người rơi vào thế giằng co. Hi Triệt dứt khoát cắm xuyên thanh kiếm xuống sàn, sau đó vọt người lên lao thẳng về phía Hạo Thiên định dùng tay không để kết thúc trận đấu. Hạo Thiên chỉ kịp thả tay ra nhưng không kịp chống đỡ, chỉ nâng tay che chắn trước mặt, trong đôi mắt Hi Triệt như phát ra lửa, ngay cả dáng vẻ lao lên cũng như con sói nhảy lên vồ mồi, nhưng còn chưa kịp tấn công thì đã có một mũi tên bay tới, Hi Triệt vội xoay người giữa không trung và đứng lại. Mũi tên đâm vào ngay dưới cánh tay, chém rách áo và làm xước xương sườn của Hi Triệt, nhìn về hướng mũi tên lao đi, không biết Tĩnh Vương đã xuống đài từ bao giờ, tay vẫn cầm cung. Cả võ đài như nín thở chờ kết cục. "Trận đấu dừng tại đây được rồi, không cần phải sống chết đến cùng, chúng ta ở đây đều được chứng kiến tài năng của hai người". Câu nói của Tĩnh Vương thâm ý mười phần, cả hai nên biết thu liễm lại, thông minh đúng lúc.

Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng thu roi về, trường tiên trượt đi như con rắn chậm rãi chui vào tay hắn. Hi Triệt mang theo hàn khí sắc bén rút kiếm lên, hai người trừng mắt nhìn nhau, cả hai đều biết đây không phải trận đấu duy nhất của hai người, sau này máu sẽ còn đổ xuống.

"Hôm nay, quả thật rất là lực đạo tinh chuẩn", Hi Triệt nhìn xuống vết xước trên sườn đau nhói, dứt lời liền quay người về phủ.

Thái tử lên tiếng trấn át quần hùng: "Trận đấu diễn ra rất hay, đại công tử vô cùng xuất sắc", thái tử liếc nhìn Hạo Thiên một cái đầy thâm ý: "Còn không mau lên đây!". Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Hi Triệt một cái cũng xoay người đi, trong lòng sinh ra giận dữ cùng phẫn hận ngập tràn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.