Màn đêm yên tĩnh, tiếng những con cú xuyên qua cánh rừng. Nhưng có điều gì đó bất ổn về đêm, sự tàn tạ héo mòn của cây cối trải dài khắp thung lũng.
Tiếng kẻng gõ leng keng, âm thanh báo hiệu có sự tấn công của địch. Lính gác từ trên tròi cao nhìn thấy những bóng đen chạy từ hướng khu rừng đến trại, bóng đen đi qua tới đâu, lũ chim bay hối hả tới đấy, và những tán cây cổ thụ trăm năm tuổi bắt đầu úa tàn chết rũ.
"Có tấn công.. Có tấn công"
Khu trại bị tấn công rồi. Thanh Thư nhảy ra khỏi giường và mặc vội bộ giáp, hắn túm lấy ngọn giáo và phi ra ngoài. Đồng tử hắn co rút lại khi nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn ở bên ngoài, những sinh vật gớm ghiếc mặt xanh nanh vàng, có cánh cao bằng một nửa thân người đang đứng đầy trên cây. Đầu óc của hắn chưa bao giờ thanh tỉnh như lúc này, chúng nó là lũ yêu ma chỉ xuất hiện trong những câu chuyện dân gian ma quái và chúng có thật.
Diệp Ly tí nữa thì phun hết nước ở trong miệng ra ngoài khi Diệp Tuyền chạy vào nói bên ngoài có mấy con bồ câu ma quái.
"Có phải đệ lại lên cơn thèm thuốc rồi không?", có trời mới biết những kẻ nghiện có thể ảo tưởng ra những thứ gì trong cơn phê, lần cuối hắn nhớ Diệp Tuyền đã nói hắn trông giống gã khổng lồ một mắt và có sáu tay.
"Không phải đâu, lần này là thật", Diệp Tuyền khăng khăng.
"Thôi đi..", Diệp Ly há hốc miệng khi một con chim ma đâm sầm xuống cái lều của hắn, xé toạc lớp vải phủ. Bên trên, lũ chim với cặp mắt sáng đang tụ tập lại. Những tán cây đang oằn mình vì sức nặng của lũ chim.
Có tiếng gào to: "Cung thủ, hãy chuẩn bị sẵn sàng nào", Diệp Ly định thần lại, cầm kiếm cùng Diệp Tuyền chạy ra, sau đó là một loạt mũi tên được bắn lên không trung.
Cỗ xe ngựa lao ầm ầm, tiếng rít quá lớn khiến Lãnh Nguyệt chú ý, đột nhiên có tiếng răng rắc vang lên rất lớn, nóc xe ngựa bị bật tung ra. Hạo Thiên ngoái lại thì đúng lúc một vật thể bay xé gió lao tới, đôi móng vuốt sắc bén bấu chặt lên bả vai Lãnh Nguyệt, bằng một cú đập cánh nó tha Lãnh Nguyệt bay vút lên trời cao. Hạo Thiên vươn tay ra định kéo chân Lãnh Nguyệt nhưng con quái nhanh như cắt tránh được, vừa nhảy lên trên nóc xe vừa gọi lớn:
"Lãnh Nguyệt"
Lãnh Nguyệt nhìn xuống dưới chân, chỉ vài giây đã bỏ xa Hạo Thiên một khoảng, nói vọng xuống:
"Đừng lo cho ta, hãy bảo vệ mọi người ở trại"
Cơn giận sục sôi trong người Hạo Thiên, hắn nhìn bạch y cách xa chừng hai thước cho đến khi chỉ còn là một đốm trắng và tan biến dần.
Một khung cảnh hỗn loạn chưa từng có. Khi Hạo Thiên tìm thấy thì Thanh Thư đang vật lộn với một con quái đang bay vòng vòng trên đỉnh đầu, trực chờ y sơ hở là lao xuống.
"Có chuyện gì thế?", Hạo Thiên hỏi.
Thanh Thư chém vào cánh con chim, nói:
"Có chuyện tồi tệ đang tấn công"
Có tiếng kêu cứu, Hạo Thiên nhìn xang, một con quái vật đang ghìm chặt một cô bé ở dưới chân, cái mỏ nhọn hoắt của nó đang loay hoay như thể đang xem nên bắt đầu rỉa thịt từ đâu.
Hạo Thiên nhấc chân, sút một hòn đá vào cái đầu bù xù của nó, hét lên:
"Này, mày nghe đến món chả chim bao giờ chưa?"
Hạo Thiên thành công thu hút sự chú ý của nó, con quái vật quay xang hắn rít lên, cái mỏ khoằm với cái lưỡi đen ngòm há rộng ra. Chỉ chờ có thế, Hạo Thiên phi thanh kiếm xuyên qua họng con vật, mùi thịt thối rữa tỏa ra và con chim hóa thành một đống bầy nhầy kinh tởm.
Mùi thối làm Hạo Thiên không chịu nổi phải bịt mũi lại, nhìn cô bé đang sợ hãi nằm trên đất, nói:
"Tìm một nơi an toàn nấp vào đi, đừng ở đây làm vướng chân"
Con bé thút thít:
"Cảm ơn chị xinh đẹp"
Hạo Thiên mặt đen lại, lòng tự nhủ nó chỉ là trẻ con.
"Lãnh Nguyệt không đi cùng điện hạ?", Thanh Thư vừa nói vừa khua cây giáo.
Sao tự dưng tên này lại quan tâm đến Lãnh Nguyệt? Hạo Thiên giọng nói nghi ngờ:
"Lãnh Nguyệt không phải là việc ngươi cần lo lúc này đâu"
Thanh Thư cũng không hỏi thêm gì nữa, lại quay lạ bận rộn với lũ chim, nhưng biểu hiện của y rất lạ.
"Điện hạ", Tiểu Tạ la lên. Hạo Thiên một bộ kinh ngạc nhìn Tiểu Tạ vẫy tay về phía hắn và hét to:
"Nô tài mang vũ khí đến cho người"
Hạo Thiên trong lòng mừng rơn, cây roi đã rèn xong rồi.
"Đúng lúc lắm"
Việc lơ lửng giữa không chung thật kinh khủng, Lãnh Nguyệt đang được trải nghiệm trò chơi cảm giác mạnh có một không hai. Mỗi một chuyển động từ đôi cánh đều đáng sợ, đây là lý do con người phải đi bằng hai chân. Suốt dọc đường bị con ác điểu tha đi, Lãnh Nguyệt phải bấu chặt tay vào cẳng chân của nó. Không biết nó định mang hắn đi đâu nhưng hắn sắp không chịu nổi rồi, cảm giác nôn nao chóng mặt khiến hắn không dám nhìn xuống dưới.
"Tao nghĩ tao sắp nôn rồi"
Không được, Lãnh Nguyệt đưa tay vào trong túi, lấy ra con dao:
"Cảm ơn vì đã cho đi nhờ một đoạn", dứt lời hắn lấy dao chém đứt một chân con chim.
Con chim rít lên như điên và tan biến. Tin tốt, nó có thể bị giết chết bởi lưỡi dao của hắn. Tin xấu, hắn đang rơi tự do với vận tốc của gió.
Cũng may, phía dưới là khu rừng, nên việc tiếp đất sẽ không nguy hiểm lắm nhưng cũng chẳng dễ chịu. Lãnh Nguyệt gặp rắc rối khi bám vào những tán cây, và cuối cùng hắn cũng hạ cánh an toàn bằng cách ngã xấp xuống mặt đất.
Lạy thánh thần, cái khung xương của hắn đang biểu tình dữ dội. Lãnh Nguyệt đầu gối bủn rủn, cố đứng lên và "ọe", hắn nôn thật.
Trong lúc Lãnh Nguyệt đang bám vào gốc cây, hắn nghe tiếng rào rạc trên sỏi. Tiếng chân gần chỗ hắn đứng, Lãnh Nguyệt rón rén nhỏm lên và xem hắn bắt gặp ai kìa, đó là Tôn Bân.
Lãnh Nguyệt thận trọng bám theo sau, nhưng khi đi qua tảng đá, Tôn Bân bỗng dưng biến mất. Lãnh Nguyệt đề phòng nhìn xung quanh, chỉ có bầu trời tối đen và không có ai cả. Thế rồi, một người băng qua cầm theo lửa sáng làm Lãnh Nguyệt nhìn rõ mặt mũi, Thanh Thư? Tên này định đi đâu chứ? Lãnh Nguyệt hiểu ra, cánh cổng, Thanh Thư đang đi tới chỗ cánh cổng.
Lãnh Nguyệt lặng lẽ đi theo, chỉ thấy Thanh Thư dừng lại trước một hang động, y đứng lặng ở đó, nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trong hang, và rồi thình lình Thanh Thư nâng ngọn giáo trong tay lên, tự chĩa vào cổ họng chính mình.
"Thanh Thư!", Lãnh Nguyệt từ phía sau nhảy ra, hét lên "Bỏ ngọn giáo xuống"
Thanh Thư từ từ quay mặt về phía Lãnh Nguyệt nói:
"Ta không bị điên"
Từ đôi mắt đó Lãnh Nguyệt có thể đoán được y đang tâm thần bất ổn. Lãnh Nguyệt khẽ nói:
"Không phải quỷ, đó là một vụ giết người"
Thanh Thư rùng mình nhớ lại.
"Ngươi đã bị tổn thương tâm lý, nỗi đau quá lớn, tâm trí đã tự vẽ ra một câu chuyện để đánh lừa ngươi"
Lãnh Nguyệt chậm rãi tiến đến:
"Người đàn ông đó đã giết anh trai ngươi và đầu độc tâm trí non nớt của ngươi"
Thanh Thư sững sờ, mọi thứ cứ hỗn loạn giống như bị một màn sương che phủ, không thể nhìn được.
"Đúng rồi, màn sương, hôm đó sương mù dày đặc.."
"Nào, bây giờ ngươi bắt đầu nhớ rồi", Lãnh Nguyệt gợi ý: "Đừng trối bỏ nó, hãy đối điện với sự thật"
"Anh trai ta là một trong những người thực hiện dự án đó, anh ấy là một vật chứa, được nuôi dưỡng đến khi đủ mười tám tuổi, khỏe mạnh để tiếp nhận. Họ đã mang anh ta đi nhưng nghi lễ đã bị thất bại, tất cả đều đã chết. Những chiếc lông vũ màu đen, đôi mắt sáng một cách kì lạ, cái mỏ khoằm.."
Lãnh Nguyệt lấy chân gạt ngọn giáo ra xa Thanh Thư, ngồi xuống nói:
"Ổn rồi. Cái chết của anh ngươi không phải lỗi của ngươi"
"Là ai?", Thanh Thư đôi mắt đỏ ngầu gào lên.
"Là ta", Lãnh Nguyệt chưa kịp trả lời thì một giọng nói khác cất lên.
Cả hai cùng nhìn lại thấy Tôn Bân đang cười nham hiểm.
"Tất cả đều sẽ chết"
Trên bàn là một cây roi tỏa sáng lấp lánh, đen tuyền. Nhìn từ xa như một con mãng xà đang nằm phơi nắng, thu mình như đang ngủ nhưng sẵn sàng tấn công bất cứ ai đến gần.
Đúng như những gì Hạo Thiên tưởng tượng về một vũ khí hoàn hảo nhất. Binh khí giống như côn sắt, không lưỡi, có bốn cạnh, hình đáng như đốt tre làm bằng sắt nối lại với nhau, thân thẳng, đầu nhọn.
"Đẹp tuyệt", Hạo Thiên chỉ có thể thốt lên được hai chữ đó.
Tiểu Tạ nói:
"Sư phụ đã cố hết sức làm giảm trọng lượng, nếu nhẹ hơn chỉ sợ gãy"
Hạo Thiên cầm lên, cảm nhận trọng lượng trong tay, từng khối cơ bắp lên sức, hít sâu một hơi để máu lưu thông khắp cơ thể, vung roi một cái, chiếc bàn gỗ vỡ vụn.
Tiểu Ta ở một bên quan sát, bên trong điện hạ lại có một sức mạnh tiềm tàng cực đại, tiên rất nặng nhưng cầm vẫn linh hoạt.
"Xin chúc mừng điện hạ đã tìm được thần khí"
Hạo Thiên cảm thấy một cỗ kình lực kinh người.
"Thần khí đã có trong tay, còn biết ta thiếu thứ gì không"
Tiểu Tạ hiểu ý ứng đối:
"Một đội quân thiên binh"
Hạo Thiên đưa mắt nhìn Tiểu Tạ, làm việc càng lúc càng biết phép tắc.
"Ta sẽ đặt tên là Xích tiên"
Bàn tay cầm chắc Xích tiên, máu nóng toàn thân sôi sục, Hạo Thiên vung tay, một con ác điểu bị xé ra làm hai giữa không chung, bụi bay tứ tung.
Lũ chim vẫn tấn công, chúng môt vào những hốc mắt trống rỗng của mấy người chết. Những con khác mổ vào bất kì phần da thịt nào lộ ra. Mỏ chúng cứng như đồng và đánh giá từ tiếng kêu thét của nạn nhân thì nó phải sắc hơn cả dao cạo.
"Lũ chim khốn khiếp", Diệp Tuyền kêu váng lên.
"Chúng sẽ róc mọi người tới tận xương mất nếu chúng ta không đuổi được chúng đi!", Diệp Ly nghiến răng ken két khi cố gắng chống trả.
Hạo Thiên hét to "Chiến đấu đi" nhưng không chắc ai có thể nghe thấy tiếng hắn bởi tiếng kêu rít của lũ chim và bầu không khí hỗn loạn.
Tiểu Tạ chém bay chúng và chúng nổ tung thành bụi và lông chim, nhưng vẫn còn hàng trăm con khác.
"Chúng quá đông"
Làm thế nào để loại bỏ chúng đây? Hạo Thiên nhìn quanh, mắt mở to ra khi trông thấy một quả chuông đồng trên ngọn tháp.
"Yểm trợ cho ta"
Tiểu Tạ hiểu ý ngay, chạy bên cạnh đề phòng những con chim tấn công từ sau lưng.
Hạo Thiên trèo lên lỗ châu mai và đu người nhảy vào bên trong. Hắn kéo sợi dây thừng làm quả chuông đung đưa phát ra những tiếng inh tai nhức óc. Nếu Lãnh Nguyệt ở đây thì hẳn đã chết ngất, Hạo Thiên cười thầm.
Lũ chim bắt đầu hóa điên và mất phương hướng, rồi chúng cùng lúc bay thẳng lên trời.
"Giờ", Hạo Thiên hét lớn "Các xạ thủ"
Với mục tiêu rõ ràng, binh lính có thể dễ dàng bắn trúng. Trong vòng vài phút mặt đất phủ đầy những chất lỏng rơi ra từ những cái xác.
Trại đã được an toàn, nhưng mọi thứ đều đổ nát. Hạo Thiên nhìn xuống dưới chân, giẫm bèm bẹp xuống một thứ bùn nhão bốc mùi hôi rình:
"Mẹ kiếp"
Thanh Thư lăm lăm cây giáo trong tay:
"Quân khốn nạn"
Tôn Bân không có vẻ gì là sợ hãi, gã nói:
"Mọi chuyện đã ngã ngũ, ta cũng không việc gì phải giấu diếm các ngươi nữa", nói xong gã thay đổi hình dạng ngay trước mặt hai người. Cả người gã phình to khổng lồ, đôi mắt như hai hòn than hồng đang cháy dở, gã há cái miệng rộng toang hoác ra, một làn khói đen từ trong miệng gã bay lên và lao về phía hai người.
Lãnh Nguyệt đưa tay cầm lấy con dao như một phản xạ chứ cũng không biết phải đối phó như thế nào. Thanh Thư chỉ kịp vừa lấy lại bình tĩnh khi làn khói ở ngay trước mặt, hắn giơ cao ngọn giáo lên, như một phép màu, lưỡi giáo phát ra ánh sáng màu trắng bạc, cuộn khói bị chia ra làm hai như thể xung quanh hai người có một tấm khiên chắn.
"Ngay lúc này", Lãnh Nguyệt căng thẳng nói.
Thanh Thư cảm nhận được một nguồn sức mạnh đang chảy trong người, một thứ ánh sáng ấm áp bao bọc lấy người hắn, bàn tay cầm giáo khẽ run lên như có ai đó chạm vào. Trong mơ hồ, Thanh Thư như được tiếp thêm sức mạnh từ anh trai của mình, trái tim hắn đầy ắp và trọn vẹn, hắn lấy lại sự can đảm. Lưỡi giáo chói sáng lóa mắt xua tan đi bóng tối.
Thế rồi Tôn Bân cũng lăn ra chết, gã dần trở về với hình dạng thật của mình, một cái xác khô.
Lãnh Nguyệt nhẹ nhõm thở ra:
"Chỉ có người có trái tim thuần khiết mới đánh bại được cái xấu và sự dối trá"
Thanh Thư quay đầu lại, nét mặt ủ dột:
"Nhưng ta đã muốn đem ngươi làm vật chứa thay ta"
"Ta đã sớm biết", Lãnh Nguyệt thản nhiên nói.
Thanh Thư kinh hãi. Lãnh Nguyệt nói tiếp.
"Chiếc mặt nạ ngươi đưa cho ta là mặt nạ người chết của anh trai ngươi. Ngươi sợ sẽ bị giết giống như anh trai"
Thanh Thư mặt tái xanh:
"Ngươi đã biết nhưng vẫn đến cứu ta"
Lãnh Nguyệt đút con dao vào túi, bình thản nói:
"Chúng ta có thể phạm phải những sai lầm kinh khủng nhưng thật tâm muốn sửa chữa là được. Người tốt thì nhiều nhưng người có trái tim thuần khiết thì rất hiếm"
Thanh Thư lặng đi, lát sau chân thành nói:
"Cảm ơn"
"Không, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi ta chết chắc", Lãnh Nguyệt cười đáp.
Bỗng có những tiếng la hét thảm thiết phát ra từ trong hang, âm thanh của hàng triệu người đang la hét, một luồng khí nóng xông ra.
"Tiếng gì thế này? Sao ngươi nói không có quỷ?", Thanh Thư thì thào.
Lãnh Nguyệt gắt lên:
"Nó có hét vào mặt ta đâu"
Từ trong hang, hai người trông thấy hai hai đốm tròn và sáng bay lượn theo khói đen cuồn cuộn bốc ra, rồi hai đốm sáng dừng lại song song như hai đốm lửa đỏ rực, Lãnh Nguyệt nhận ra đó là cặp mắt, và cặp mắt này chắc chắn không phải của con người. Thế rồi có một giọng trầm khàn gầm lên làm cả hai hoảng sợ:
"Đây rồi"
Hạo Thiên mở cổ áo cho Lãnh Nguyệt, mí mắt của y khẽ động đậy, Lãnh Nguyệt cựa mình, Diệp Tuyền đút miệng bình rượu vào giữa hai hàm răng của y. Một lúc, Lãnh Nguyệt mở mắt, nhìn mọi người, hãy còn kinh hãi:
"Nó đâu rồi?"
"Chúng ta tìm thấy huynh nằm bất tỉnh nhân sự ở trong rừng", Hạo Thiên nói.
Lãnh Nguyệt hoảng hối hỏi:
"Thế còn Thanh Thư?"
Diệp Ly đứng cuối giường nói:
"Hắn ổn, đang nằm dưỡng thương"
Lãnh Nguyệt ngồi dậy, chẹp miệng một cái:
"Cho ta một hớp rượu nữa"
Tất cả dồn ánh mắt nghi hoặc nhìn Lãnh Nguyệt, nên nhớ, hắn không biết uống rượu và chưa từng uống rượu.
"Đệ ổn chứ", Diệp Ly lo lắng hỏi.
Lãnh Nguyệt thoải mái cười:
"Khỏe re"
Hạo Thiên ánh mắt tối lại, thuận tay kéo cổ Lãnh Nguyệt lại gần, ngửi một hơi liền lập tức đẩy ra:
"Ngươi không phải Lãnh Nguyệt"
Lãnh Nguyệt hơi cúi xuống ngửi ngửi, lại chẳng ngửi thấy mùi gì, nghiêng đầu cười nói:
"Em nói gì thế? Ta chính là Lãnh Nguyệt"
Hạo Thiên tức giận trừng mắt:
"Lãnh Nguyệt không gọi ta là ' em' bao giờ"
Hai mắt Lãnh Nguyệt sáng lên, hắn nở một nụ cười quỷ quyệt:
Trong phòng có tiếng loạt xoạt và tiếng rên rỉ yếu ớt, Thanh Thư đạp vào ổ khóa thì cánh cửa mở toang ra, thế nhưng Lãnh Nguyệt không có ở đây, thay vào đó là một khung cảnh kì dị, Hạo Thiên, Diệp Ly, Diệp Tuyền đều nằm dưới đất, tứ chi co giật.
"Chạy đi", Diệp Ly thì thào.
Thanh Thư giật mình, một bàn tay đặt lên vai hắn từ lúc nào, hắn không hề cảm nhận được có người đứng gần. Thanh Thư quay xang, thấy gương mặt Lãnh Nguyệt to tướng.
"Quỷ", Thanh Thư hét to và giơ ngọn giáo lên, nhưng Lãnh Nguyệt chỉ cần dùng một tay đã khống chế được, bóp cổ Thanh Thư quẳng ra ngoài sân.
Thanh Thư bò dậy định cầm lại ngón giáo nhưng Lãnh Nguyệt đã nhanh hơn đứng chắn trước mặt. Giọng Lãnh Nguyệt lạnh buốt tận xương tủy:
"Ta nắm thóp được ngươi rồi.. ngươi và trò lừa đảo của ngươi", Lãnh Nguyệt vung chân đá Thanh Thư va vào tảng đá, cú đá mạnh đến mức Thanh Thư ói ra máu, nằm bệt một chỗ.
Lãnh Nguyệt thong thả đi ra giữa sân, ngẩng mặt lên tận hưởng ánh sáng:
"A, dễ chịu quá. Đã lâu lắm rồi"
Có tiếng cộp, cộp gõ trên mặt đất.
"Cuối cùng thì ngươi cũng chịu hiện nguyên hình"
Người nói là một bà lão mặt xanh tái, da nhăn nheo như vỏ trái cây héo, tóc bạc cột gọn sau gáy, cánh tay gầy guộc thò ra từ tay áo váy bằng vải bông bạc phếnh chống gậy.
Lãnh Nguyệt hơi hé mắt ra nhìn:
"Bà là ai nhỉ.. a, ta nhớ ra rồi, bà là cái người đã nói 'hắn' là quỷ đấy hả"
Bà già nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt:
"Đúng như ta nghĩ, thân xác của ngươi là một vật chứa hoàn hảo cho lũ ác ma này"
Lãnh Nguyệt khinh thường liếc mắt:
"Một bà đồng cốt ngu dốt"
Bà già lôi từ trong áo một cuộn sợi xanh dương và hai chiếc kim khâu. Lãnh Nguyệt chờ xem bà ta định làm gì, chỉ thấy đôi tay bà ta nhanh thoăn thoắt đan những sợi chỉ lại.
"Xem chiêu", dứt lời bà ta tung sợi chỉ được đan thành một sợi dây thừng ra trói Lãnh Nguyệt, khí đen bốc lên.
"Ta sẽ không để quỷ quái hoành hành nơi này"
Lãnh Nguyệt nghe thấy vậy liền khinh cười:
"Ta nhịn bà hơi lâu rồi đấy", nói đoạn hắn cựa quậy một cái, từ sau lưng xuất hiện hai luồng sáng cắt đứt sợi dây.
Bà già toát mồ hôi lạnh:
"Dây trói hồn bị ngươi làm đứt?"
Lãnh Nguyệt thư thái phủi phủi bụi trên quần áo.
"Bà quên rằng cơ thể này không phải là quỷ à?"
Bà già bấm đốt ngón tay, hoảng sợ:
"Bát tự của 'hắn' trời sinh đã thông linh, đây là lựa chọn tốt nhất để lũ quỷ tranh giành"
Lãnh Nguyệt mất kiên nhẫn vung tay một cái hất văng bà ta, rồi điều khiển những sợi dây kia trói lại.
"Bà tu hành tà đạo cũng đã giết không ít người, hại chết không biết bao nhiêu sinh linh rồi nhỉ. Vậy nên trên người bà nhiễm oán khí cực nặng"
Sợi dây cảm nhận được oán khí từ những linh hồn người chết nên xiết chặt bà ta lại. Bà già phun ra một ngụm máu tươi, tiếng gió mang theo âm khí truyền tới.
Lãnh Nguyệt cười hì hì:
"Ta sẽ biến bà thành một cô hồn dã quỷ, đến quỷ môn cũng không nhận", hắn ngón tay linh động dùng hai chiếc kim khâu lại mắt miệng bà ta, máu tươi chảy xuống ướt mặt, bà ta liều mạng giãy giụa cũng không thể thoát khỏi sức mạnh này.
"Thần?", một giọng nói non nớt cất lên. Không biết cô bé từ đâu xuất hiện, nhìn thấy tình cảnh trước mặt thì ai ai bật khóc.
"Thần ơi.. sợ.."
Vẫn có người tin vào thần sao? Nhìn đôi mắt ngây thơ vô tội của cô bé, Lãnh Nguyệt nảy sinh tà ác, thả một làn khói đen muốn dứt điểm.
Cô bé mở to mắt nhìn và không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Bỗng có tiếng thét "coi chừng", cô bé bị người nhấc bổng lên tránh được làn khói.
Hạo Thiên kịp thời ra tay giải cứu, mắng một tiếng:
"Ngu quá". Con bé bị dọa sợ co rúm người lại, miệng lí nhí: "Nhưng thần.."
Hạo Thiên không để ý, nhìn Lãnh Nguyệt nói:
"Lãnh Nguyệt, huynh dừng tay lại cho ta"
Lãnh Nguyệt ánh mắt xẹt qua tia rét lạnh.
"Lãnh Nguyệt không ở đây"
"Huynh vẫn ở đó, ta biết huynh nghe thấy ta mà", Hạo Thiên tha thiết nói, hắn muốn từ từ đánh thức lại linh hồn của Lãnh Nguyệt.
Cô bé ở một bên vẫn kiên trì gọi:
"Thần ơi..", chưa nói xong nó đã cảm giác một lực mạnh đánh vào sau gáy, sau đó mất đi ý thức, trước khi nhắm mắt đôi đồng tử màu nâu bỗng chuyển xang màu xanh dương như biển. Hạo Thiên bất ngờ với sự cố chấp của con bé với Lãnh Nguyệt nhưng hắn cũng không muốn để nó làm loạn.
Ngón tay Lãnh Nguyệt giật giật, quả nhiên dừng lại hành động.
"Quay lại với ta đi"
Lãnh Nguyệt đôi môi mấp máy, dường như rất muốn nói điều gì đó, hắn gian nan từng chút mở miệng.
"Sáo.."
Hạo Thiên rất nhanh hiểu ý đối phương lấy ra cây Thanh Ngọc đặt lên miệng, Lãnh Nguyệt muốn dùng âm thanh của tiếng sáo làm nhiễu loạn đầu óc con quỷ. Tiếng sáo dìu dặt cất lên, kèm theo đó là tiếng gầm như điên của Lãnh Nguyệt. Giống như bị mắc kẹt trong thân xác của chính mình, Lãnh Nguyệt chỉ có thể nghe và nhìn những gì đang diễn ra xung quanh mà không thể phản ứng lại. Cho đến khi có người cho hắn sức mạnh để vùng lên.
Không có nhiều thời gian đâu, Lãnh Nguyệt nghĩ thầm, hắn tốn hết sức để chỉ huy bàn tay lấy ra con dao.
"Nghe này, Tử Hiên..", Hạo Thiên mừng thầm trong lòng, có vẻ tiếng sáo có tác dụng.
"Người từng nói nếu muốn chết thì nói với người..", Lãnh Nguyệt tỉnh táo nhìn thẳng vào đối phương nói to, rõ ràng:
"Bây giờ ta muốn chết"
Hạo Thiên suýt thì ngưng lại động tác trên môi, huynh định làm gì? Hạo Thiên nhìn Lãnh Nguyệt cầm con dao giơ lên trước ngực, ngay vị trí quả tìm thì bừng tỉnh, Lãnh Nguyệt muốn nhân lúc còn sót lại ý chí thì tự tử để không cho con quỷ chiếm xác.
Lãnh Nguyệt đấu tranh bên trong, vận dụng hết sức lực vào hai bàn tay, giữ cho mũi dao thẳng với tim, chỉ cần đâm một nhát gọn gàng là xong. Không đời nào ta chịu để cho ngươi kiểm soát ta đâu, không đời nào.. Là thần hay ma là do ta tự chọn, mệnh của ta, ta tự định đoạt.
"Chết..", "Không!" Tiếng sáo đột ngột dừng lại, con dao trong tay Lãnh Nguyệt lập tức rơi xuống.
Hạo Thiên làm sao có thể trơ mắt nhìn người tự giết chết chính mình.
"Ta sẽ bảo vệ huynh"
"Bảo vệ ta khỏi ai cơ?", Lãnh Nguyệt tủm tỉm cười. Con quỷ đã làm chủ.
"Tên này cứng rắn đấy, ý chí của hắn gần như không thể bẻ gãy", Lãnh Nguyệt xoa xoa nơi ngực trái, vuốt mồ hôi trên chán: "Chỉ thiếu có một chút"
Hạo Thiên nổi nóng:
"Vui lắm đấy mà đùa"
Lãnh Nguyệt cười khoái trí:
"Vui chứ, thường thì tâm trí loài người rất dễ bị ảnh hưởng, chỉ cần một cơn gió, phù.. bọn chúng sẽ quên khuấy mất mình là ai, đùa giỡn với những sinh vật yếu ớt như các ngươi dễ như bỡn. Nhưng tên này hắn..", Lãnh Nguyệt bị thu hút bởi con dao rơi dưới chân, nói nốt câu: "Đặc biệt", hắn ngồi xuống ngắm nghía, bỗng nhiên bất ngờ:
"Chà chà, lưỡi dao bị nguyền rủa này, không phải toàn bộ, chỉ một mảnh nhưng cũng lợi hại ra phết"
"Con dao cùn đấy á?", Hạo Thiên không tin.
Lãnh Nguyệt mỉm cười:
"Em không biết đâu, có cả một huyền thoại về nó đấy. Gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ. Vết thương do con dao này tạo ra không thể chữa khỏi, nó sẽ bị nguyền rủa và thối dữa đến chết"
Hạo Thiên không biết Lãnh Nguyệt lại có một vũ khí đáng sợ như vậy, nhưng câu hỏi đặt ra là.. "Tại sao một người phàm như hắn lại sở hữu con dao này?", như đọc được suy nghĩ của Hạo Thiên, Lãnh Nguyệt nói không sai một chữ.
"Cũng không quan trọng, giờ thì hắn chẳng thể sử dụng nó nữa rồi, vì từ giờ cơ thể hắn sẽ do ta điều khiển"
Hạo Thiên bắt đầu phát hoảng, như này không được rồi. Lãnh Nguyệt nhìn xang bà già, ngón tay nhịp nhịp vài cái, từ đầu đến cuối chưa hề chạm vào bà ta nhưng cả người bà ta bỗng bị tiêu tan trong không khí.
"Chỉ là một mụ già ăn may vớ được sinh hồn cũng dám vác mặt tới đây", chưa dứt lời từ phía sau hắn cảm nhận được một cơn gió truyền tới. Những tờ giấy từ đâu bay đến cuốn quanh hắn, Lãnh Nguyệt thần kinh như bị tê liệt lại, cả người không thể động đậy.
Những con chữ trên giấy phát sáng, Hạo Thiên nhận ra, đó là những dòng kinh phật. Minh Không từ phía sau xuất hiện, luôn miệng niệm kinh, cho đến khi Lãnh Nguyệt hoàn toàn bị khống chế mới nói:
"Con quỷ này rất mạnh, phải đưa Lãnh Nguyệt về chỗ của sư phụ", Minh Không dùng những tờ kinh văn dán lên người Lãnh Nguyệt thành một hình nhân rồi tiếp tục nói:
"Phải đi ngay thôi, thì giờ cấp bách"
Hạo Thiên gật đầu, hy vọng đại sư sẽ có cách để diệt trừ con quỷ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]