"Ta, sẽ là người cứu trại này", Diệp Tuyền hứng thú đung đưa lọ thuốc trong tay.
"Thực vậy sao", giọng Hạo Thiên đầy mỉa mai, "Ta thà liếm mông cừu còn hơn phải uống thứ nước kia", có trời mới biết Diệp Tuyền đã bỏ những gì vào thứ chất lỏng sền sệt và có mùi như bãi nôn kia.
"Người đẹp chưa hiểu được những điều thú vị về môn độc dược học đâu", Diệp Tuyền cười "Pha trộn ngẫu nhiên và cho ra kết quả bất ngờ"
Phải là người có khả năng thì Lãnh Nguyệt mới gọi Diệp Tuyền đến đây, Hạo Thiên kết luận:
"Thuốc này có thể cứu được trại"
Diệp Tuyền gật đầu:
"Ta khẳng định điều đó"
Hạo Thiên đồng ý phân phát thuốc, cùng với sự giúp đỡ từ Thanh Thư và quân đội, dịch bệnh đã bị dập tắt. Quả thực loại thuốc Diệp Tuyền điều chế đã phát huy tác dụng.
Tối đó ở lửa trại, mọi người cùng hát hò uống rượu lấy lại tinh thần sau khoảng thời gian dài chiến đấu vất vả. Binh lính reo hò, Diệp Tuyền ưỡn ngực đầy tự hào:
"Công lao này thuộc về tất cả chúng ta, tôi chỉ góp một chút sức lực"
Giúp gì? Giúp làm màu, Thanh Thư nghĩ. Nhìn điện hạ ngồi một chỗ tách biệt với mọi người, Thanh Thư lấy một ly rượu bước tới gần. Những người xung quanh không chú ý ư, tất nhiên là họ chú ý chứ, họ chỉ không có gan đến bắt chuyện với điện hạ.
"Người trông có vẻ cô đơn"
Hạo Thiên cau mày:
"Tại sao? Bởi vì ta ngồi một chỗ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quang-tue-nguyet/2719273/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.