Bầu trời xa vời vợi, một màu xanh ngọc, những đám mây trắng hững hờ trôi. Gió lạnh mơn trớn trên làn da trắng tuyết. Phong cảnh đẹp nhưng lòng người lại tiêu điều.
Hoa rơi phủ kín một mảnh sắc xuân.
Mùa xuân, mùa đẹp nhất trong năm, vạn vật sinh sôi nảy nở. Mùa của sự sống.
Nàng đứng giữa rừng hoa lê trắng, loài hoa trong sáng, thanh cao. Lưỡi kéo sắc bén lấp lánh trong ánh mặt trời, nàng tùy tiện cắt đi một nhành hoa.
"Thời gian có thể làm thay đổi tất cả. Nhưng không thể làm thay đổi em, quý cô của ta".
Gió nhẹ qua. Tuyết Lan dung nhan mỹ lệ, tuy rằng đã gần 40 tuổi nhưng lại không mảy may lộ chút nhan sắc vào tuổi xế chiều. Nàng xoay người nhìn lại:
"Lâu rồi không gặp, Cung Tử Kỳ"
Dường như năm tháng đã bỏ quên hắn, khuôn mặt vẫn trẻ đẹp như cậu thiếu niên 18 tuổi, không có chút nào khác biệt so với cái năm tháng trong cung.
Bàn tay gân guốc kéo mũ áo xuống, dưới vầng trán cương nghị là một đôi mắt dịu dàng nhưng vẫn muôn phần ngây thơ, ngờ nghệch.
"Ta vẫn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Khi em gọi ta là Thất ca"
Nàng vẫn nhớ ngày đầu tiên được phụ thân dẫn vào cung. Hắn đứng bên cạnh đài phun nước, ánh mặt trời màu cam như đọng lại trong đôi mắt hổ phách của chàng trai ấy. Ấm áp và rực rỡ. Đáng tiếc ngoài hình ảnh đó ra, nàng chẳng còn nhớ điều gì tốt đẹp trong con người đó nữa.
"Lúc đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-quang-tue-nguyet/2719256/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.